Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 934:

Ngữ khí của Hồ Vịnh Mai không nhanh không chậm, nhắc tới chuyện cũ: “Đến nhà máy cán thép của chúng ta thì còn có thể làm gì được chứ? Ngài đã quên rồi sao? Lễ mừng năm mới năm ngoái nhà máy cán thép của chúng ta có được nhận một ít vật phẩm thăm hỏi, đều bị nhà máy sắt thép kia cướp hết sạch.”
Vốn dĩ là nhà máy cán thép của bọn họ đặt một số vật phẩm thăm hỏi của bách hóa đại lầu trước.
Kết quả là nhà máy sắt thép kia đi mua đồ, dựa vào quan hệ mà bỏ thêm giá, cứ vậy mà cướp hết số vật phẩm thăm hỏi kia của nhà máy cán thép.
Đây cũng là lý do khiến cho lễ vật năm ngoái cấp cho công nhân của nhà máy cán thép không được bằng của nhà máy sắt thép.
Đã vậy còn bị người cùng ngành chế nhạo một phen.
Tình cảnh ấy, không chỉ có Hồ Vịnh Mai mà ai nấy ở đây đều nhớ rất rõ ràng rành mạch.
Quả nhiên nghe được lời này của Hồ Vịnh Mai, cáo già như xưởng trưởng Hứa cũng không nói linh tinh nữa mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề luôn: “Đồng chí Khương, số hàng hóa này, trước mắt chỉ cung cấp cho nhà máy cán thép của chúng tôi thôi có được không?”
Khương Thư Lan nhìn thoáng qua Hồ Vịnh Mai, cô cười cười: “Đương nhiên, dựa vào quan hệ của tôi cùng với chị Hồ, dù là lúc nào đi chăng nữa thì nhà máy cán thép cũng sẽ được ưu tiên mua hàng của quân đội hải đảo chúng tôi trước.”
Sau đó, cô lại nói sang chuyện khác: “Nhưng mà, nếu như nhà máy cán thép không giữ chặt lấy đặc quyền mua hàng này của quân đội hải đảo của chúng tôi, đến lúc đó khi quân đội hải đảo chúng tôi ký kết hợp đồng với nhà máy khác trước ở thủ đô, vậy thì chỉ có thể nói tiếng xin lỗi với nhà máy cán thép mà thôi.”
Ngữ khí rất ôn nhu, nhưng vẫn mang theo mấy phần sắt đá.
Xưởng trưởng Hứa là lão cáo già, rất coi trọng số hàng hóa này, ngoài ra cũng cảm thấy số hàng hóa này rất hợp gu ăn uống của ông ta, nhưng thân là trưởng xưởng, vì nhà máy mà mưu cầu lợi ích dường như đã thành thói quen của ông ta rồi.
Sở dĩ ông ta tán gẫu chuyện này chuyện kia như vậy chính là vì không muốn đề cập đến chuyện sau đó.
Đơn giản là vì không muốn ép giá.
Khương Thư Lan hiểu, Hồ Vịnh Mai lại càng hiểu hơn.
Vậy nên Hồ Vịnh Mai mới văng lưới bắt cá ra để đánh cá, về phần chuyện có người ở nhà máy sắt thép tới nhà máy cán thép để thăm dò tin tức, còn không phải mánh khóe từ miệng của cô mà ra sao.
Mà Khương Thư Lan lại trùng hợp hiểu được ý tứ trong lời nói đó của chị ấy.
Hai người bọn họ kẻ xướng người họa.
Điều này như thể đang tạo ra mối nguy cho xưởng trưởng Hứa cùng với mấy người ở đây.
Xưởng trưởng Hứa ban đầu còn đang muốn ép giá lúc này không khỏi cảm thấy chột dạ, nhưng sắc mặt vẫn bất biến.
“Đồng chí Khương, cô có quan hệ thân thiết với chủ nhiệm Hồ của chúng tôi như vậy, nếu nhỡ ký hợp đồng với nhà máy khác trước, điều này sẽ khiến chủ nhiệm Hồ của chúng tôi cảm thấy thế nào đây?”
Khương Thư Lan cười cười: “Xưởng trưởng Hứa, ông lo lắng hơi nhiều rồi, tôi nể mặt chị Hồ nên mới để cho nhà máy cán thép cơ hội để có được ưu tiên mua đồ trước như vậy, nhưng nếu như nhà máy cán thép không muốn, chúng tôi còn có thể làm gì bây giờ? Dù sao thì cũng không thể ép trâu bò ngừng ăn cỏ được đúng không? Vậy nên chuyện này, tôi vẫn phải xem duyên phận thế nào.”
Hiện tại là thị trường của người bán, còn có chị Hồ bắc cầu cho cô, cô đương nhiên phải vững vàng mà chiếm thế thượng phong rồi.
Quả nhiên xưởng trưởng Hứa vừa nghe được lời này, da mặt như căng cứng lại, lúc này mới phủ nhận mà nói: “Nhà máy cán thép của chúng tôi không có người như vậy đâu.”
Sau đó lấy từ trong ngăn kéo ra một bản hợp đồng đã được chuẩn bị sẵn rồi đưa cho qua Khương Thư Lan.
“Đồng chí Khương nhìn qua hợp đồng này đi, nếu như không có vấn đề gì, vậy thì chúng ta sẽ quyết toán luôn vấn đề mua hàng của bên quân đội hải đảo.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận