Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 936:

Đây là cô cùng với Chu Trung Phong đã bớt chút thời gian để đi mấy bách hóa đại lầu, Cung Tiêu Xã cùng với tạp hóa ở thủ đô để điều tra về giá cả của các thương phẩm.
Chỉ là lúc trước cô làm vậy là vì trong lòng đã có tính toán chuẩn bị riêng rồi, còn hiện tại thì lấy ra để bịt miệng mấy người ở nhà máy cán thép.
“Xưởng trưởng Hứa, chủ nhiệm Lâm, hai người không ngại nhìn qua tờ phiếu điều tra này chứ?”
Khương Thư Lan đứng dậy, đi đến bên bàn họp nhỏ của bọn họ, bắt đầu cầm phấn viết ra.
“Theo tôi được biết, mấy bách hóa đại lầu, Cung Tiêu Xã cùng với tạp hóa bán đồ ở thủ đô bán hoa quả ngâm mỗi bình cũng phải một khối tư, hơn nữa hoa quả ngâm của bọn họ chỉ quanh đi quẩn lại là lê táo và quýt. Mà hoa quả ngâm của quân đội hải đảo chúng tôi còn có vải, xoài, khế vân vân rất nhiều loại, còn chưa nói đến việc vận chuyển số hoa quả nhiệt đới đó tới hải đảo.”
“Mà chúng tôi chỉ nói với hoa quả ngâm thôi, quân đội hải đảo chúng tôi chỉ bán cho nhà máy cán thép khoảng bảy xu, chỉ nói giá cả thôi cũng đã rẻ hơn tận gấp đôi đồ mua ở đây rồi.”
“Nếu đã như vậy rồi mà mấy người còn muốn chúng tôi giảm giá nữa thì thực sự không biết phải nói thế nào.”
Xưởng trưởng Hứa cùng với chủ nhiệm Lâm nhìn xong phiếu điều tra, sắc mặt của hai người lập tức trở nên có chút xấu hổ, bọn họ không ngờ một đồng chí trẻ tuổi như Khương Thư Lan vậy mà lại có thể chuẩn bị chu toàn đến vậy.
“Nhưng số lượng nhiều....” Chủ nhiệm Lâm vẫn chưa chịu thua.
Khương Thư Lan cười cười, cô cất phấn viết đi: “Số lượng nhiều thì quân đội hải đảo của chúng tôi cũng cung ứng không nổi, vậy nên số lượng nhiều đối với quân đội hải đảo chúng tôi mà nói thì không có ý nghĩa gì hết.”
“Nếu vào lúc không có đủ sản lượng, chưa nói là một vạn cân, cho dù muốn một nghìn cân chúng tôi cũng không có cách nào hết.”
Vào thời đại kế hoạch kinh tế còn nhiều hạn chế như vậy thì cái gì cũng khan hiếm hết.
Lương thực khan hiếm, vải dệt khan hiếm, các loại hàng đặc thù như đồ ngâm, cá tôm khô này lại càng khan hiếm.
Lúc này tất cả mọi người đều hiểu được đạo lý trong lời của Khương Thư Lan.
“Vậy nếu đồ ngâm không thể bán rẻ hơn một chút thì có thể bán hải sản rẻ hơn một chút được không? Mấy thứ đó đều là đồ trời sinh có sẵn không cần mất phí tổn gì.”
Khương Thư Lan lại chỉ vào tờ phiếu điều tra: “Xưởng trưởng Hứa, chủ nhiệm Lâm hai người lại xem tiếp đi.”
“Hàng hải sản như tôm cá các loại ở thủ đô thuộc loại hàng hóa bán chạy, chưa nói đến tôm biển, chỉ tôm sông thôi một cân cũng phải được bán đến một đồng tám, hai đồng rồi, về phần cá hàm khô, vào mùa đông khi phương Bắc lạnh đến đóng băng cả sông thì lấy đâu ra cá sống chứ? Còn không phải là đều phải dựa vào cá khô để sống qua ngày sao, không cần tôi phải nói, mọi người đều là người địa phương ở thủ đô chắc cũng đều biết rõ rồi nhỉ.”
“Mà hàng hóa ở quân đội hải đảo chúng tôi đều là hải sản hết, hải sản tốt đến mức nào chắc chúng tôi không cần phải phổ cập lại đâu, tất cả mọi người đều là những người làm công tác văn hóa thì sẽ đều biết rất rõ, tôi không nói đến gì khác, chỉ nói đến việc ăn hải sản sẽ tránh được bướu cổ, xưởng trưởng Hứa, chủ nhiệm Lâm, tôm một cân một đồng hai, cá hàm khô một đồng năm, giá cả như vậy liệu có quá cao không?”
So với giá cả của thủ đô thì đương nhiên là không cao rồi.
Không những không hề cao mà còn tương đối rẻ nữa.
Lúc này không chỉ có chủ nhiệm Lâm không còn mặc cả được nữa mà đến cả xưởng trưởng Hứa cũng không còn cách nào có thể mặc cả được nữa rồi.
Ông ta thở dài: “Quân đội hải đảo kêu Tiểu Khương cô tới đàm phán, tôi cảm thấy bọn họ tìm được đúng chiến thần rồi!”
Chỉ có tiến chứ không có lùi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận