Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 937:

Khương Thư Lan cười cười: “Tuy rằng về mặt giá cả tôi không có cách nào bán rẻ hơn cho mọi người nhưng về mặt hàng hóa tôi có thể tặng mọi người thêm nhiều ưu đãi.”
“Mỗi lần mua đủ mười nghìn cân hàng thì sẽ được tặng thêm ba trăm cân.”
Bọn họ nghe dường như vẫn chưa hiểu lắm, còn có chút cảm thấy keo kiệt, nhưng bọn họ còn chưa nghe xong. Khương Thư Lan đã nói: “Ba trâm cân hàng hóa này không tính vào sổ sách hay ghi chép trong danh sách, chính là vật phẩm tư nhân thuần túy.”
Cô liếc mắt nhìn quanh một vòng văn phòng, ngoài cô ra thì toàn là đầu người: “Coi như Khương Thư Lan tôi cho những người ngồi ở đây một ít phúc lợi, xem như cảm ơn mọi người đã chiếu cố cho quân đội hải đảo của chúng tôi.”
Đây là hối lộ sao?
Có thể nhưng cũng không hẳn là như vậy.
Đây chỉ là đồ để cảm ơn, căn bản hơn thì cũng chỉ là quà tặng kèm mà thôi.
Những người ở đây nhanh chóng liếc mắt nhìn nhau.
Ba trăm cân đồ, còn không tính vào sổ sách, không ghi chép vào danh sách, bọn họ đều hiểu rõ hơn, đây chính là cách để đôi bên qua lại với nhau.
Chia ra trên đầu người bọn họ thì mỗi người cũng phải được đến ba mươi cân.
Ai nấy cũng có gia đình rồi, chỉ ba mươi cân đồ đó thôi cũng đủ để qua được một kỳ lễ đầy đủ rồi.
Tất cả mọi người lập tức đều có chút tâm động.
Duy chỉ có xưởng trưởng Hứa là mặt mũi vẫn nghiêm nghị mà vỗ bàn: “Đồng chí Khương, lá gan cô cũng lớn lắm.”
Nghe được lời này, xung quanh lập tức trở nên im lặng.
Hồ Vịnh Mai có hơi lo lắng, vừa muốn mở miệng lại bị Khương Thư Lan ngăn lại.
Cô không những không sợ hãi, ngược lại còn cười cười: “Xưởng trưởng Hứa, chút đồ vật đó cũng không thể tính là hối lộ được, đơn giản là cá nhân Khương Thư Lan tôi muốn cho mọi người thêm chút đồ vật mà thôi, nếu như xưởng trưởng Hứa chí công vô tư, không cần chút đồ đó vậy thì coi Khương Thư Lan tôi chưa nói gì đi....”
Cô mở lời này đương nhiên là vì muốn thăm dò thái độ làm người của xưởng trưởng Hứa rồi.
Không thể không thừa nhận rằng xưởng trưởng Hứa đúng là luôn một lòng vì nhà xưởng, nhưng nước trong quá ắt sẽ không có cá.
Đạo lý này ở đây ai cũng hiểu hết.
Dựa vào chủ nhiệm Lâm của khoa cung ứng đồ ăn mà nói, mỗi năm hắn ta không chỉ nhận được ba mươi cân đồ, mà thậm chí ba trăm cân đồ vẫn còn chưa ngừng.
Lúc này người ở trong văn phòng đều theo bản năng mà nhìn xưởng trưởng Hứa.
Có người ho nhẹ một tiếng: “Xưởng trưởng, đây là quà đáp lễ mà đơn vị thường hay có, ngài quên là bên cung ứng cho nhà máy cán thép chúng ta hằng năm đều sẽ chúc tết cho nhóm cán sự của nhà máy cán thép chúng ta rồi sao?”
“Nhà máy cán thép chúng ta cũng sẽ tặng một ít quà đáp lễ cho các lãnh đạo ngành để càng thân thiết hơn mà.”
Đây vốn chỉ là cách kết giao quan hệ bình thường của mọi người mà thôi.
Nói là hối lộ thì không được đúng cho lắm.
Đây là phương thức để hai bên có cùng nghiệp vụ có thể thường xuyên lui tới với nhau.
Đơn giản chỉ là bỏ ít đồ để tăng thêm mối quan hệ mà thôi.
Hiểu thì hiểu như vậy nhưng bị người của mình phá đám, xưởng trưởng Hứa nhịn không được mà trừng mắt liếc người kia một cái, lúc quay đầu nhìn về phía Khương Thư Lan đã bắt đầu cười tủm tỉm: “Tiểu Khương, ai dạy cô biện pháp này vậy?”
Đồ vật không có quá nhiều, chưa đến mức bị coi là hối lộ, lại đủ để khiến cho bọn họ đều nhớ kỹ Tiểu Khương cùng với quan đội hải đảo thực sự rất tốt.
Nếu như không có vấn đề gì xảy ra thì trong thời gian rất dài kế tiếp bọn họ sẽ hợp tác cùng với quân đội hải đảo.
Đáy mắt Khương Thư Lan như sâu lại: “Chính là giữa những người thân thiết chúng tôi khi qua lại với nhau thì đều sẽ mang theo một ít đồ này kia để thăm hỏi nhau mà thôi, không có hàm ý gì khác, xưởng trưởng Hứa nghĩ hơi nghiêm trọng rồi.”
Đều là hồ ly đã thành tinh, đừng hòng có ai có thể tóm được lấy đuôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận