Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 94:

Lời này vừa thốt ra, sắc mặt của mọi người xung quanh lập tức thay đổi.
Mặt Chu Trung Phong nhăn lại, còn chưa mở miệng.
Hứa Thành Binh đã nói: “Vị đồng chí, tôi nên nói là anh không biết hay không sợ nhỉ? Anh có biết kết cục của việc phá hỏng quân hôn là như thế nào không? Chính là phải ngồi tù đó.”
Chưa nghe được đáp án của Khương Thư Lan, ngược lại đã bị người khác cắt ngang.
Trịnh Hướng Đông cực kỳ bất mãn, hắn ta trầm mặc liếc Hứa Thành Binh một cái: “Đừng nói đến ngồi tù, chỉ cần Khương Thư Lan đi theo tôi, cho dù tôi có phải nhảy vào chảo dầu cũng không sợ.”
Kêu hắn ta chết đi còn được nữa là.
Lời này khiến Hứa Thành Binh thực sự không biết nói gì, người này sợ là bị bệnh thần kinh mất rồi!
Hứa Thành Binh cũng không muốn nghĩ nữa, hắn ta thực sự là muốn ngồi tù, muốn nhảy vào chảo dầu, vậy Khương Thư Lan còn đi theo hắn ta để làm gì?
Đi theo hắn ta để thủ tiết sao?
Dường như Hứa Thành Binh phát hiện Khương Thư Lan đúng là không may, bị một tên thần kinh quấn lấy như vậy.
Tên bị bệnh thần kinh kia còn quay về phía Khương Thư Lan hỏi: “Khương Thư Lan, chỉ cần em mở miệng, anh sẽ vì em mà làm tất cả.”
Dù phải buông bỏ tất cả, hắn cũng sẽ mang theo em đi.
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều nhìn về phía Khương Thư Lan.
Dù Trịnh Hướng Đông có là người điên, bọn họ cũng không thể không thừa nhận.
Con người hắn ta rất phức tạp, cho dù hắn ta có xấu xa thì đối với Khương Thư Lan vẫn rất nhiệt tình.
Hơn nữa, ngoài diện mạo rất đẹp ra hắn ta còn vô cùng si tình, hắn ta theo đuổi Khương Thư Lan nhiều năm như vậy, ai cũng có thể nhìn ra điều đó.
Người nhà họ Khương còn rất lo lắng, sợ Khương Thư Lan sẽ bị biểu hiện này của Trịnh Hướng Đông làm cho mềm lòng.
Nhưng Chu Trung Phong lại bình tĩnh đến lạ thường, anh chỉ lẳng lặng đứng phía trước Khương Thư Lan, thay cô chống đỡ ánh mắt biến thái kia của đối phương.
Trong lòng anh vô cùng chắc chắn Khương Thư Lan sẽ không đồng ý, bởi vì nếu Khương Thư Lan lựa chọn Trịnh Hướng Đông, thế thì sẽ không gần gũi với anh đến vậy.
Điều đó anh vẫn hiểu rất rõ.
Quả nhiên câu trả lời của Khương Thư Lan giống với suy đoán của Chu Trung Phong như đúc.
Cô trả lời chắc chắn như đinh đóng cột: “Không thể được!”
“Trước kia không được, hiện tại không được, tương lai lại càng không được!”
Cô sẽ không đi cùng với Trịnh Hướng Đông đâu.
Ba chữ kia lập tức chặt đứt hết hy vọng của Trịnh Hướng Đông, mắt thường cũng thấy được sắc mặt của hắn ta bắt đầu trở nên âm trầm.
Trịnh Hướng Đông trước đó chưa từng rõ ràng nhận thức được hắn ta với Khương Thư Lan hoàn toàn không thể đến được với nhau.
Sau khi nhận thức được điều đó rồi, Trịnh Hướng Đông liền đau lòng đến không thở được.
Khương Thư Lan căn bản không nhìn hắn ta, định mau chóng giải quyết dứt khoát hết mọi chuyện: “Thứ gì đó của anh mau chuyển đi đi, tôi coi như anh chưa từng tới đây, cũng coi như chưa từng quen biết.”
“Trịnh Hướng Đông, đừng bao giờ gặp nhau nữa.”
Đây là mong muốn duy nhất của cô đối với Trịnh Hướng Đông.
Vĩnh viễn không bao giờ muốn gặp mặt nữa.
Loại quyết đoán này khiến Trịnh Hướng Đông có hơi không chống đỡ được.
“Khương Thư Lan...” Hắn ta dựa vào xe đạp bên ngoài sân, chỉ vào những thứ chuyển xuống từ trên xe: “Những thứ này, anh đã bắt đầu tích góp từ ngày đầu tiên gặp em rồi, tích góp từng chút một...”
Khi hắn ta cuối cùng cũng có đủ tiền, có được cả phiếu nữa, vì muốn đi đến cả Thượng Hải, hắn ta còn lái cả xe vận tải, suốt hai ngày đêm không hề chớp mắt.
Qua nhiều trắc trở, nhờ vào quan hệ, cuối cùng cũng mua được chiếc xe đạp Phượng Hoàng màu vàng.
Đây là màu sắc rất hiếm có.
Lúc mua hắn ta đã nghĩ, chiếc xe đạp đẹp đẽ này, để cho Khương Thư Lan đạp chắc chắn là rất dễ nhìn, cô chính là cô gái xinh đẹp nhất của công xã.
Còn có cả máy may, lúc hắn chuyển máy may lên đã nghĩ đến buổi tối mùa hè.
Hắn ngồi trong sân chẻ củi, Khương Thư Lan ở trong phòng dùng máy may làm quần áo cho hắn, từng bộ từng bộ một.
Hắn ta tưởng tượng đến cảnh mặc trên mình quần áo do Khương Thư Lan làm, cả người đều tràn trề tinh thần.
Còn có đồng hồ, Khương Thư Lan là mọt sách, mỗi lần học đều học đến quên cả thời gian, có đồng hồ rồi cô có thể tùy lúc mà xem xét thời gian, không đến mức ngày nào cũng học đến tận khuya.
Có thể làm việc và nghỉ ngơi một cách bình thường.
Trịnh Hướng Đông đã tưởng tượng đến đủ chuyện về cuộc sống cùng nhau của hai người.
Chỉ không ngờ được rằng Khương Thư Lan lại đoạn tuyệt với hắn ta, nói không bao giờ gặp nhau nữa.
Khương Thư Lan nghe hắn nói xong, sắc mặt cô cực kỳ phức tạp.
Không những không cảm động, ngược lại còn có chút sợ hãi, cô nói: “Tôi không cần, những gì mà Trịnh Hướng Đông anh làm, từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ cần.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận