Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 945:

“Về sau mà gặp cũng chỉ có thể chiếu cố hơn một chút mà thôi.” Đây là những lời mà trưởng khoa bảo vệ nói.
Những bảo vệ khác nghe vậy cũng gật đầu theo.
Ở bên ngoài, Hồ Vịnh Mai vừa đi ra khỏi nhà máy cán thép liền cảm thấy cả người linh hoạt hơn rất nhiều, đi đến nhà xe để lấy xe đạp.
Nhưng mà chị ấy vừa đi đến liền phát hiện thấy có gì đó không đúng, xe đạp lúc trước vừa bị giẫm đạp bây giờ bánh xe đã trở nên hoàn toàn móp méo rồi, không thể nào đi được nữa.
Không những vậy mà dây xích cũng bị rơi ra, buông trên mặt đất, tóe ra mấy giọt dầu màu đen.
Sắc mặt Hồ Vịnh Mai lập tức đen lại: “Là ai? Là ai kẻ nghịch ngợm nào làm hỏng xe tôi như vậy?”
Từ sau khi chồng qua đời, chị ấy không muốn tiếp tục ở ký túc xá đầy thương tâm trong nhà máy cán thép nữa mà dẫn hai người con gái về nhà mẹ ruột ở.
Nhà mẹ đẻ chị ấy ở Tây thành, cách nhà máy cán thép này bốn mươi phút đạp xe.
Bây giờ xe đạp bị hỏng như vậy, trời cũng đã tối rồi, chị ấy trở về thế nào được đây!?
Trâu Dược Hoa cùng với Trâu Dương đang núp trong góc tối nghe thấy như vậy thì da mặt không khỏi co rút lại.
Dù biết tính tình Hồ Vịnh Mai vốn không hiền lành gì nhưng cũng không ngờ chị ấy có thể trực tiếp mắng lớn như vậy.
Trâu Dương đẩy Trâu Dược Hoa, Trâu Dược Hoa lập tức hiểu ra ngay, một lúc sau thì dắt một cái xe đạp ra, giả vờ lơ đãng mà đi qua trước mặt Hồ Vịnh Mai.
“Đồng chí, cô bị làm sao vậy? Có cần tôi giúp gì không?”
Hồ Vịnh mai đang vô cùng lo lắng mà sửa lại xe, tay cũng đen lại rồi, nghe vậy, vừa mới định nói xe đạp của tôi bị hỏng rồi thì nhìn thấy người trước mặt mình là Trâu Dược Hoa, chị ấy theo bản năng mà nhíu mày: “Sao lại là anh?”
Trâu Dược Hoa không khỏi chột dạ, anh ta theo bản năng mà nắm chặt tay lái: “Đồng chí, cô biết tôi sao?”
Hồ Vịnh Mai lúc này đang vô cùng bực dọc!
Hơn nữa sau khi biết được từ miệng Khương Thư Lan rằng Trâu Dược Hoa vốn không phải người tốt lành gì, chị ấy lúc này lập tức giận giữ mà trả lời: “Không biết, anh mau cút đi cho tôi, đừng đứng đây cản trở làm phiền tôi nữa.”
Còn không thấy chị ấy đang sửa xe hay sao!?
Thực sự là không nhìn nổi mà.
Đến cả Trâu Dược Hoa sống hai kiếp rồi vẫn chưa thấy ai nóng nảy như vậy, vô cùng khác biệt so với những người phụ nữ khác.
Sắc mặt anh ta lập tức đen lại, nhưng nghĩ đến ý đồ của mình thì cuối cùng đành nhịn lại.
Anh ta cột xe đạp của mình ở một bên rồi sau đó ngồi xổm xuống: “Đồng chí, tôi thấy xe đạp của cô hình như bị hỏng rồi, hay là để tôi xem giúp cô nhé?”
Hồ Vịnh Mai còn đang vùi đầu vào sửa xe, nghe vậy thì ngừng tay lại, hoài nghi nói: “Không phải là do anh làm hỏng xe tôi đó chứ?”
Lúc này ở bên ngoài nhà máy cán thép không có một ai hết.
Nghe được lời này, tim của Trâu Dược Hoa như muốn nhảy ra ngoài: “Đồng chí, cô đừng hiểu nhầm tôi, tôi là có lòng muốn sửa xe giúp cô thôi mà.”
Dựa theo kế hoạch của Trâu Dương thì xe chắc chắn là sửa không được nữa rồi, hai người liền ngồi cùng một chiếc xe đạp.
Ban đầu vốn là Trâu Dược Hoa sẽ đạp xe đưa Hồ Vịnh Mai về nhà.
Nhưng mà Hồ Vịnh Mai lại không theo lẽ thường mà đồng ý.
Chị ấy dùng đôi tay còn dính đầy nước sơn của mình, túm lấy tay Trâu Dược Hoa, hô lớn với bảo vệ khoa: “Bắt được kẻ trộm, bắt được kẻ trộm xe.”
Lời này thốt ra, Trâu Dược Hoa cứng người lại, muốn tránh đi chỗ khác: “Không phải đâu đồng chí, tôi là có hảo tâm muốn tới giúp cô, sao cô lại đổ oan cho người khác như vậy?”
Anh ta giãy giụa muốn chạy khỏi đó.
Đến cuối cùng cũng là do có tật giật mình mà thôi, chiếc xe bị hỏng này của Hồ Vịnh Mai đúng là do hai cho con Trâu Dược Hoa cùng với Trâu Dương làm hỏng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận