Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 946:

Cũng là vì muốn tìm cơ hội tới tiếp cận Hồ Vịnh Mai mà thôi.
Sao Hồ Vịnh Mai lại tinh tường vậy chứ!
Một mình chị ấy nuôi hai đứa con, không tái hôn nữa, cũng không chịu khuất phục, từ một công nhân bình thường leo lên được vị trí chủ nhiệm khoa cung ứng đồ ăn.
Có thể leo lên được vị trí này ở nhà máy cán thép. Chị ấy có thể là kẻ ngốc được sao?
Lúc này đây, vẻ mất tự nhiên trên mặt Trâu Dược Hoa, chị ấy đương nhiên sẽ không bỏ qua được rồi.
Hồ Vịnh Mai vừa túm chặt lấy tay Trâu Dược Hoa, vừa hô to lên về phía bảo vệ khoa: “Đội trưởng Trương, đội trưởng Trương, tôi vừa bắt được một kẻ trộm này.”
Từ tiếng kêu đầu tiên của Hồ Vịnh Mai, bảo vệ khoa cũng đã nghe thấy rồi, liền lập tức chạy tới chỗ chị ấy.
Lần thứ hai mà Hồ Vịnh Mai kêu lên, bọn họ đã xuất hiện trước mặt chị ấy rồi.
Mắt thấy tình hình không được ổn cho lắm, Trâu Dược Hoa đương nhiên không muốn bị bắt lấy rồi!
Anh ta cũng không thể đứng im chịu trói được, lập tức đẩy Hồ Vịnh Mai ra quay đầu muốn chạy đi, kết quả vừa chạy được một nửa đã bị đội trưởng Trương đưa chân ra ngáng lại.
Lúc này thì tốt rồi.
Cả người Trâu Dược Hoa lảo đảo, thiếu chút nữa đã ngã văng ra rồi.
Chỉ trong vòng một giây, bảo vệ khoa lập tức áp chế được Trâu Dược Hoa lại.
Gắt gao túm chặt lấy bả vai anh ta, khiến mặt anh ta úp xuống dưới.
Đội trưởng Trưởng nhìn lướt qua Trâu Dược Hoa, cảm thấy anh ta có chút quen mắt, sau đó quay qua hỏi Hồ Vịnh Mai: “Sao lại thế này?”
Hồ Vịnh Mai kể qua mọi chuyện một lần.
“Tôi nghi ngờ anh ta cố tình làm hỏng xe của tôi, chín rưỡi buổi tối ở nhà máy cán thép, trong phạm vị mấy mét cũng không có bóng người nào, sao xe của tôi lại bị làm hỏng như vậy được chứ, anh ta đột nhiên xuất hiện muốn đi tới giúp tôi sửa xe, hơn nữa, Hồ Vịnh Mai tôi đi làm ở nhà máy cán thép mười bốn năm rồi chưa từng đi làm ca đêm về lại gặp vấn đề như vậy.”
“Tại sao người này vừa mới tới, bánh xe tôi đã không còn chút hơi nào nữa, xích xe cũng bị rớt ra.”
“Vậy nên đội trưởng Trương, anh nhất định phải kiểm tra cho kỹ.”
Nghe được lời này, sắc mặt của đội trưởng Trương của bảo vệ khoa cũng thay đổi, trong phạm vi quản lý của bọn họ, nếu như xuất hiện nạn trộm cướp đập phá xe thì chính là do thất trách của bảo vệ khoa bọn họ.
Đội trưởng Trương theo bản năng mà nói với Trâu Dược Hoa: “Anh tốt nhất nên nói thật với tôi đi.”
Trâu Dược Hoa sao có thể chịu thừa nhận được chứ?
Anh ta có chết cũng không chịu thừa nhận, lúc này đây, anh ta vô cùng bình tĩnh, ngữ khí cũng thành khẩn.
“Đồng chí, là tôi thực sự có hảo tâm muốn tới để giúp đỡ, nhưng hoàn toàn không ngờ rằng lòng tốt muốn giúp đỡ của tôi lại bị coi như kẻ trộm, chuyện này tôi hoàn toàn không thể chấp nhận được.”
“Anh ta có phải kẻ làm hỏng xe tôi hay không, cứ kiểm tra tay anh ta là biết.” Hồ Vịnh Mai nói rồi cười lạnh một tiếng.
“Xích xe đạp của tôi hôm qua mới tra dầu xong, lúc ấy vì để giảm bớt việc nên một lần tra rất nhiều dầu, nếu như anh ta làm hỏng xích xe của tôi thì trên người chắc chắn không thể hoàn toàn sạch sẽ được.”
Chị ấy nghi ngờ rằng anh ta vốn đã chờ chị ấy từ tận sáng sớm rồi.
Tuy rằng Hồ Vịnh Mai không rõ trò này của Trâu Dược Hoa là có ý gì.
Lúc này được Hồ Vịnh Mai nhắc nhở như vậy, người của khoa bảo vệ lập tức áp chế Trâu Dược Hoa xuống, đội trưởng Trương chuẩn bị tới để kiểm tra.
Trâu Dược Hoa cũng ý thức được tình thế đang không ổn, lập tức đem tay giấu ở sau lưng.
Anh ta cùng với Trâu Dương khi đó quyết định phá hư hẳn xe đạp của Hồ Vịnh Mai, nhân cơ hội đó để đưa chị ấy về nhà, nhưng nơi này rõ ràng không phải sân chơi của bọn họ rồi.
Sau khi phá hỏng hẳn, trên tay quả thật đúng là bị dính đầy dầu, quay về nhà khách rửa tay chắc chắn là sẽ không kịp vậy nên chỉ dùng lá cây gần đó để miễn cưỡng lau đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận