Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 947:

Những người đã chạm qua dầu máy đều sẽ biết, lá cây làm sao có thể lau sạch hết được dầu chứ.
Vậy nên lúc này Trâu Dược Hoa thực sự rất luống cuống.
“Mau đưa tay của anh ra.” Đội trưởng Trương cao giọng quát lớn một tiếng.
Đúng lúc Trâu Dược Hoa đang gấp đến độ tựa như con kiến trong nồi nước sôi, lửa phía dưới bốc lên hừng hực.
Trâu Dương từ phía xa lập tức chạy tới: “Cha, cha ơi con biết sai rồi, con không nên nghịch ngợm làm hỏng xe của dì, cha, cha con không cố ý đâu.”
Mặt của Trâu Dương dính đầy dầu bẩn, thoạt nhìn không khác đứa nhỏ nghịch ngợm là bao.
Trâu Dương xuất hiện khiến cho chuyện này lập tức có chuyển biến.
Trâu Dược Hoa thở dài nhẹ nhõm một hơi, tiếp lời của con trai: “Đồng chí, thực sự xin lỗi, là đứa con của tôi quá mức nghịch ngợm, nghịch đến làm hỏng xe của cô, tôi định đưa cô về nhà, giúp sửa lại xe đạp cho cô, không ngờ lại gây ra phiền toái lớn đến như vậy.”
Lời này đội trưởng Trương quả thực cũng có chút tin tưởng rồi.
Bởi vì đứa nhỏ hơn mười tuổi quả thực là rất nghịch ngợm.
Dưới sân nhà tập thể trong nhà máy cán thép của bọn họ có không ít trẻ con, vì thích ở nhà để xe đạp mà đi rút hết khí trong bánh xe của người ta ra.
Cũng là vì để chơi cho vui.
Nhưng dù đội trưởng Trương có tin, Hồ Vịnh Mai vẫn nhớ được từ lúc nói chuyện với Khương Thư Lan rằng nhân phẩm của Trâu Dược Hoa này không hề tốt chút nào.
Chị ấy vẫn còn có chút hoài nghi, nhìn chằm chằm vào tay Trâu Dược Hoa: “Mau ngửa tay của anh ra.”
Cả người Trâu Dược Hoa cứng đờ, không ngờ người phụ nữ này lại khó nuốt đến như vậy.
Trâu Dương ở bên cạnh đáng thương mà nói: “Trên tay của cha cháu có dính dầu là do sau khi biết cháu làm sai liền đánh tay cháu, vậy nên mới bị dính dầu vào.”
Lời giải thích này coi như cũng có thể giải thích được.
Mắt thấy mọi chuyện chuyển biến từ một người cố tình hại người thành đứa nhỏ nghịch ngợm.
Ngữ khí của đội trưởng Trương không hề hung dữ như lúc vừa rồi nữa: “Chủ nhiệm Hồ, cô thấy thế nào?”
Trong lòng Hồ Vịnh Mai ban đầu còn mang theo chút hoài nghi, chị ấy vẫn luôn cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản như vậy, nhưng lại nghĩ lại, cảm thấy đứa nhỏ hơn mười tuổi thì biết cái gì chứ, cũng không biết nói dối được.
Chứ chưa nói đến cứu nguy người khác như vậy.
Chị ấy xua tay: “Tôi không tiếp tục truy cứu nữa cũng được, nhưng xe tôi bị hỏng như vậy, đối phương phải bồi thường tiền cho tôi.”
“Chuyện này là lẽ đương nhiên.”
Đội trưởng Trương nói với Trâu Dược Hoa: “Nếu con trai anh đã làm hỏng xe người ta như vậy rồi, theo lý thì người làm cha như anh phải bồi thường tiền cho người ta, làm vậy không có vấn đề gì chứ?”
Sắc mặt Trâu Dược Hoa cứng ngắc mà nói: “Được.”
“Tám mươi.”
Hai tay Hồ Vịnh Mai khoanh trước ngực mà báo giá bồi thường.
Trâu Dược Hoa khiếp sợ: “Cái gì?”
Tám mươi?
Thêm một chút tiền nữa thôi là đủ cho bọn họ mua nguyên một chiếc xe đạp mới rồi, sao Hồ Vịnh Mai không cướp nốt luôn đi?
“Sao vậy? Không bồi thường nổi sao? Nếu không bồi thường nổi tại sao không dạy dỗ con mình cho tốt? Tuổi còn nhỏ không chịu học hành mà chỉ biết quấy rối phá hư, tương lai cũng chỉ là một tên du thử du thực mà thôi.”
Hồ Vịnh Mai túm chặt tay của Trâu Dược Hoa, nói ra những lời đầy độc đoán, sắc bén tựa như con dao.
“Tôi vừa nhìn đã biết anh làm cha thế nào sẽ nuôi ra được đứa con thế đấy, mấy người chính là thượng bất chính hạ tắc loạn.”
Lúc này không chỉ Trâu Dược Hoa bày ra bộ mặt khó coi, mà Trâu Dương nghe vậy cũng vô cùng nhục nhã, hai kiếp sống của nó đề là thiên tài.
Chưa từng có người chỉ tay vào mặt nó mà mắng nó là tên du thử du thực, phế vật như vậy.
Thấy hai cha con bọn họ không nói lời nào, Hồ Vịnh Mai cười lạnh: “Cảm thấy tôi nói oan cho mấy người sao? Xe đạp của tôi là xe đạp hiệu Phượng Hoàng, loại mới nhất dành cho nữ, mấy người làm hỏng lốp xe của tôi, đây là xe được lắp ráp bằng đồ trong nhà máy, tôi đi sửa lại còn không có được đồ tốt như vậy nữa, một cái lốp xe hai mươi, hai cái bốn mươi, hơn nữa, mấy người còn làm hỏng cả dây xích, xích này không thay mới được, tôi phải mang về nhà máy để sửa lại, chưa nói đến chuyện nhà máy sẽ phải sửa trong thời gian rất lâu mới được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận