Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 948:

“Tám mươi đồng tôi còn cảm thấy thiếu nữa là, nếu như không phải nhìn thấy đứa nhỏ vẫn còn nhỏ thì tôi đã đưa mấy người tới tận đồn công an rồi.”
Lúc này xung quanh lập tức trở nên yên lặng.
“Hoặc là đền tiền, hoặc là tới đồn công an.”
“Mấy người tự chọn đi.”
Ngoài người thân ra thì không ai có thể bắt nạt được Hồ Vịnh Mai hết, thậm chí còn có thể tự bảo vệ tốt được cho bản thân mình.
Đội trưởng Trương nghe vậy thì cũng nhìn về phía Trâu Dược Hoa: “Đồng chí Trâu phải không? Lần này anh từ phân xưởng chỗ mình để tới nhà máy cán thép chúng tôi học tập, lại gây ra chuyện lớn như vậy, nếu như thực sự bị đưa đến đồn công an thì đồng chí Trâu à, sự nghiệp của anh coi như là kết thúc rồi đó.”
Lời nói còn mang theo mấy phần đe dọa.
Đứa nhỏ nghịch ngợm là do đứa nhỏ, nhưng đứa nhỏ cũng có cha có mẹ, cái giá này cha mẹ phải đứng ra gánh vác thôi.
Sắc mặt Trâu Dược Hoa xanh lại, đắn đo một hồi, anh ta cắn răng nói: “Chúng tôi sẽ bồi thường tiền.”
Tám mươi đồng đúng không?
Bọn họ sẽ bồi thường!
Trâu Dương ở bên cạnh muốn ngăn lại, lần này bọn họ đến đây chỉ mang theo một trăm năm mươi đồng, hai vé xe đã là bốn mươi đồng, ăn cơm ở nhà nghỉ là hai mươi đồng.
Hiện tại trên người bọn họ còn chưa đến chín mươi đồng.
Nếu như bồi thường hết tám mươi đồng rồi.
Chưa nói đến ăn cơm, đến cả vé xe về nhà bọn họ cũng sẽ khó mà mua nổi.
Trâu Dương theo bản năng mà túm lấy tay Trâu Dược Hoa để ngăn lại động tác của anh ta.
Trâu Dược Hoa hiểu ý của con trai mình.
Nhưng lúc này anh ta đã trót đồng ý rồi thì đành phải làm theo thôi.
Trâu Dương vội vàng nói với Hồ Vịnh Mai: “Dì à, dì à, cháu sai rồi, dì à, cháu thực sự sai rồi, dì đừng bắt cha cháu phải bồi thường có được không!?”
“Nhà cháu thực sự không có nhiều tiền như vậy đâu, nếu như bồi thường hết rồi chúng cháu sẽ không có tiền để quay về mất.”
Hồ Vịnh Mai cũng có con, tuổi của con gái chị ấy và Trâu Dương cũng cách biệt không lớn cho lắm, năm nay mười ba tuổi, nhìn thấy Trâu Dương, chị ấy lại nhớ tới con mình.
Nhưng mà sau khi nhìn thấy chiếc xe đạp đầy hỏng hóc của mình, chị ấy không còn chút mềm lòng nào nữa.
“Làm hỏng xe người khác thì phải bồi thường, đây là chuyện đương nhiên mà thôi.”
“Hay là phải nói xe này của tôi căn bản không phải chỉ do đứa nhỏ phá hư mà do một mình Trâu Dược Hoa làm hỏng?”
Dựa vào trực giác của phụ nữ, Hồ Vịnh Mai lại càng cảm thấy tin tưởng.
Lúc này cả người Trâu Dược Hoa đều cứng lại rồi: “Là do đứa nhỏ nghịch ngợm làm hỏng, tôi sẽ dạy dỗ lại con mình.”
Nói xong anh ta lấy hết tiền trong túi ra.
Lấy từ bên trong ra tám mươi đồng đưa qua cho Hồ Vịnh Mai, lòng đau như cắt mà đưa qua: “Đây là tiền chúng tôi bồi thường.”
Hiện tại anh ta chỉ muốn rời khỏi đây mà thôi.
Người phụ nữ Hồ Vịnh Mai này quá mức ghê gớm rồi, lại còn sắc bén vô cùng.
Giống như dưới ánh mắt chị ấy đến hạt cát cũng không lọt qua được vậy.
Không muốn dây dưa kéo dài với người như vậy nữa.
Hồ Vịnh Mai nhíu mày, cầm lấy số tiền đưa vào trong túi: “Tám mươi đồng để mua lấy một bài học.”
Dừng một lúc, chị ấy liếc mắt nhìn Trâu Dương: “Cũng là một người mẹ, tôi cho anh một lời khuyên, nên dạy dỗ con mình cho tốt, nếu không đứa con lớn lên cũng chỉ là thành phần cặn bã của xã hội mà thôi.”
Nói xong, không quan tâm sắc mặt của hai cha con Trâu Dương thế nào.
Trực tiếp lấy trong túi ra năm đồng tiền đưa qua cho đội trưởng Trương của bảo vệ khoa: “Vất vả cho anh rồi, đội trưởng Trương cứ cầm lấy số tiền này mà đi mua đồ ăn đêm hay thuốc đi.”
Cầm tiền của Trâu Dược Hoa để thu phục cho mấy người của khoa bảo vệ.
Này cũng thật là!
Sắc mặt của hai cha con Trâu Dược Hoa xanh mét lại.
Đội trưởng Trương ngượng ngùng mà nhận lấy, Hồ Vịnh Mai liền trực tiếp đi qua lấy xe đạp bị hỏng của mình mà mang đi rời khỏi đó. Để lại hai người bọn họ hai mặt nhìn nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận