Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 955:

Lúc này mới thấp giọng nói một câu: “Đúng là không biết xấu hổ.”
Thanh âm tuy nhỏ, nhưng vì khoảng cách giữa bọn họ không xa nên Bành Văn Binh hoàn toàn có thể nghe thấy được.
Sắc mặt anh ta lúc đó lập tức trở nên tái lại.
Mà Chu Trung Phong lại mỉm cười, đợi khi cô rời đi rồi, Chu Trung Phong liền xoay người, gió Bắc Phong thổi qua khiến cho quần áo của anh còn bay lên, nhưng anh không có ý gì tránh né.
Ánh mắt anh nhìn chăm chú vào mặt Bành Văn Binh: “Bành Văn Binh, tám năm rồi không gặp, anh vẫn là kẻ nham hiểm như vậy.”
Anh sớm đã biết việc Khương Thư Lan giành được đơn đặt hàng của nhà máy cán thép sẽ chiếm mất miếng ăn của một số người rồi.
Mà anh cũng đã sớm chuẩn bị, nếu như người nhà họ Chu, Chu Trung Phong như anh không giúp được cho Khương Thư Lan chút chuyện nhỏ này, vậy nhiều năm qua ở thủ đô lăn lộn phí công rồi.
Nhưng Chu Trung Phong không ngờ Bành Văn Binh liền tránh né anh, tránh né nhà họ Chu mà tự mình tìm đến Khương Thư Lan.
“Chu Trung Phong, anh nói đủ chưa, mấy người cùng đến vũ nhục tôi, coi Bành Văn Binh tôi nhiều năm qua ở thủ đô không làm được gì nên hồn sao?”
Lúc Chu Trung Phong rời khỏi hải đảo, Bành Văn Binh vẫn ở nơi này, vì gầy dựng quan hệ mà chăm chỉ kết giao bằng hữu.
Coi anh ta lăn lộn nhiều năm như vậy là vô ích sao?
Chu Trung Phong: “Thư Lan nói một câu rất đúng, đem tên của tôi đặt bên anh quả thực chính là nỗi nhục nhã lớn nhất của Chu Trung Phong tôi.”
“Hôm nay tôi nói ngắn gọn thế này, đơn đặt hàng của nhà máy cán thép cùng với quân đội ở hải đảo đã được định rồi, nếu anh vẫn còn không phục thì cứ việc phóng ngựa đến đây.”
Đồ ngâm hải sản ở hải đảo hoàn toàn có ưu thế về giá cả.
Nếu thủ đô muốn tranh với bọn họ thì thực sự rất khó, trừ phi đối phương tìm được cách trả giá.
Nhưng mà sau lưng Khương Thư Lan chính là quân đội của cả hải đảo, bọn họ sẽ sợ phá giá được sao?
Nếu như bị phá giá thì người chết cũng chỉ có thể là mấy đơn vị đơn độc ở thủ đô bên này mà thôi.
Bởi vì đồ ở hải đảo rất rẻ, dù là nhân công, hay là hoa quả hải sản thì rất nhiều thứ miễn phí được.
Thủ đô có thể được như vậy không?
Đương nhiên là không được rồi, ở thủ đô uống một ngụm nước thôi cũng phải cần đến tiền.
Chứ chưa nói đến phí thuê địa bàn, tiền lương cùng với nguồn hàng nhập từ bên ngoài vào, tất cả đều cần đến tiền hết.
Bành Văn Binh oán hận nói: “Chu Trung Phong, là do mấy người phá hỏng nguyên tắc trên thị trường trước.”
Vốn dĩ những đơn đặt hàng kia đều phải là của bách hóa đại lầu cùng với Cung Tiêu Xã.
Đây là gì chứ, đây chính là ăn cướp!
Chu Trung Phong nhìn anh ta, ngữ khí vô cùng bình tĩnh: “Thị trường thì vốn dĩ làm gì có nguyên tắc, nguyên tắc do người bán tự đặt ra thôi.”
“Bành Văn Binh, đứng sau lưng Khương Thư Lan chính là tôi, chính là nhà họ Chu, chính là quân đội của hải đảo, tìm tôi cũng được, tìm quân đội hải đảo cũng được, còn để tôi phát hiện anh đi tìm Thư Lan nữa, ha ha....”
Anh trực tiếp vung tay ra qua vai, cả người Bành Văn Binh còn chưa phản ứng lại được, đã bị trúng một cú ngã lăn ra đất.
Đau đến thở không ra hơi.
Chu Trung Phong không thèm nhìn anh ta nữa mà trực tiếp rời khỏi đó.
Bành Văn Binh đau đớn một hồi lâu mới vất vả mà đứng lên được, nhìn theo bóng dáng kiêu ngạo rời đi của Chu Trung Phong, tức giận mà hung hăng đấm vào chiếc cây bên cạnh một cái.
Một con quạ màu đen trên cây cổ thụ kia lập tức kêu lên oác oác mấy tiếng, lập tức thả phân lỏng nóng hầm hập xuống.
Rơi trúng đầu của Bành Văn Binh.
Bành Văn Binh: “....”
Nhà họ Chu.
Khương Thư Lan đang ru Nháo Nháo và An An ngủ, hai đứa bé này cứ vào mỗi tối thì đều quen với việc phải nằm trong lòng mẹ, để mẹ ru ngủ, quen hơi mẹ thì mới chịu đi ngủ.
Từ lúc Khương Thư Lan bước vào bên trong thì chính là đang xảy ra tình cảnh này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận