Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 96:

Hứa Thành Binh cũng muốn, nhưng không phải là chưa gặp được hay sao?
Hứa Thành Binh bị chọc tức chỉ đành than thở ngồi vào bàn tiệc mà ăn.
Hắn ta đã không cưới được người vợ xinh đẹp rồi, còn không để cho hắn ta ăn sao?
Đợi khi Hứa Thành Binh đi rồi, không còn vướng bận người nào nữa, Chu Trung Phong mới lo lắng hỏi: “Có sao không?”
Khương Thư Lan sau khi chứng kiến một nhà ba người Trịnh Hướng Đông rời đi rồi, cô nghĩ nghĩ gì đó rồi nhỏ giọng nói: “Em cũng không biết nữa.”
Trong lòng cô có cảm giác rầu rĩ không thể nói thành lời được.
Chu Trung Phong hơi nhíu mi, ngữ khí trở nên nghiêm túc hơn mấy phần: “Anh có một đề nghị, em có muốn nghe không?”
Khương Thư Lan gật đầu.
“Chúng ta đi đăng ký kết hôn luôn đi có được không?”
Ban đầu anh thực sự không để Trịnh Hướng Đông vào trong tầm ngắm, nhưng sau khi tiếp xúc rồi, anh mới phát hiện, Trịnh Hướng Đông này không những điên khùng, mà còn rất si tình.
Si tình đến mức khiến anh cảm thấy nguy hiểm.
Nếu có thể xác nhận kết hôn sớm chút rồi đi hải đảo có lẽ sẽ tốt hơn.
Như vậy có thể dời đi được sự chú ý của Khương Thư Lan, không để cô phải suy nghĩ gì về Trịnh Hướng Đông nữa.
Dù Chu Trung Phong biết rõ Khương Thư Lan cho tới bây giờ chưa từng thích Trịnh Hướng Đông, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác khác thường và gấp gáp.
Lời này của Chu Trung Phong khiến Khương Thư Lan kinh ngạc chớp mắt một cái, kế hoạch của bọn họ vốn dĩ là sau khi tiệc tùng xong xuôi hết rồi thì đến chiều mới đi đăng ký kết hôn, giờ vẫn là buổi sáng mà!
Phải đi sớm vậy sao?
Nhưng mà, đối với Khương Thư Lan mà nói, đăng ký kết hôn sớm hay muộn đều như nhau hết, dù sao trong nhà cũng đã tổ chức tiệc rượu rồi.
Bọn họ đã chính thức trở thành vợ chồng.
Khương Thư Lan hỏi: “Đi luôn bây giờ sao?”
Chu Trung Phong nâng đồng hồ trên cổ tay lên nhìn thời gian, nói: “Đi luôn bây giờ, đi trước khi bọn họ tan tầm buổi trưa.”
Cha Khương cũng nói: “Đúng vậy, đúng vậy, hiện tại cứ đi đăng ký kết hôn luôn đi, Thư Lan không cần tiếp khách trong nhà nữa, con trực tiếp đi đăng ký kết hôn với đồng chí Chu đi!”
Kỳ thật, người nhà họ Khương cũng có chút lo lắng, Trịnh Hướng Đông làm loạn một hồi như vậy, bọn họ rất sợ Chu Trung Phong sẽ mất hứng, có ai gặp người yêu thầm cô dâu mình từ ngày xưa đến cướp dâu mà vui được chứ!
Vậy nên lúc Chu Trung Phong chủ động nói muốn đi đăng ký kết hôn, người nhà họ Khương liền thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Như thể vừa được uống một viên thuốc an thần vậy.
Cha Khương còn cố ý dặn dò một câu: “Thư Lan, nhớ mang theo giấy chứng minh kết hôn mà công xã khai cho con, cùng với hộ khẩu mà mẹ con chuẩn bị con nữa, cầm lấy đi, đừng làm rơi mất.”
Những thứ này Khương Thư Lan sớm đã chuẩn bị hết rồi, cô gật đầu nói: “Con cầm đi hết rồi ạ.”
Cha Khương lại nhìn về phía Chu Trung Phong: “Đồng chí Chu thì sao?”
Chu Trung Phong nhìn thoáng qua Khương Thư Lan, ho nhẹ một tiếng: “Ngày đính hôn của con với Khương Thư Lan, con cũng đã gọi điện báo cáo với quân đội rồi, đều đã được phê duyệt rồi ạ.”
Dừng một lúc, anh nói tiếp: “Hộ khẩu con vẫn luôn mang theo bên mình.”
Vậy là có thể trực tiếp đi đăng ký kết hôn được rồi.
Bởi vì anh thường xuyên nhận nhiệm vụ, cần phải có thứ để chứng minh thân phận, có vài thời điểm, giấy chứng nhận là người trong quân đội không tiện để lấy ra, thế thì hộ khẩu chính là thứ thuận tiện nhất.
Vừa nghe lời này, Khương Thư Lan liền có chút kinh ngạc, cô thực sự không ngờ Chu Trung Phong đã báo cáo việc kết hôn còn được phê duyệt cho luôn rồi.
Cha Khương nghe như vậy thì gật đầu: “Vậy là được rồi, hai đứa mau đi đi, việc ở nhà cứ để người ở nhà lo liệu.”
Đợi sau khi nhìn thấy hai người rời đi rồi, anh cả Khương mới nhìn ra chiếc xe đạp, máy may cùng với đồng hồ ở bên ngoài sân kia, bấy giờ mới dám hỏi thành tiếng: “Cha, mẹ, mấy thứ kia tính thế nào bây giờ?”
Trịnh Hướng Đông lúc tới mang theo rất nhiều đồ, nhưng lúc đi lại không cầm thứ gì về hết.
Cha Khương cùng với mẹ Khương liếc nhìn nhau một cái, nhanh chóng đưa ra quyết định.
“Lão đại, lão nhị, hai đứa mau đem trả mấy thứ đó đi!” Ngừng một lúc, bọn họ bổ sung một câu: “Kêu người nhà họ Trịnh tới lấy, để họ đi cả xe tải bên ngoài cửa về.”
Đừng đặt trước cửa nhà họ Khương bọn họ, điều này khiến bọn họ chán ghét thêm nữa.
Cha Khương cũng không phải người dễ mềm lòng, cảm thấy được Trịnh Hướng Đông si tình mà gả con gái cho hắn ta.
Ông là thầy thuốc, vậy nên càng hiểu được bệnh điên của Trịnh Hướng Đông.
Không những không trị được tận gốc, những thứ liên quan thậm chí còn có thể gây di truyền.
Nếu có đứa con cũng mang bệnh này, thế thì không phải sẽ hại cả đời con gái ông sao?
Vừa phải chăm sóc cho chồng, vừa chăm sóc cho con mắc thứ bệnh điên này, con gái ông còn có thể sống tốt thế nào được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận