Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 962:

Chu Trung Phong cũng chả thèm để ý đến anh ta, chỉ nói hai chữ: “Lấy xuống.”
Bành Văn Binh như sắp bị tức chết rồi, từ trước đến nay, anh ta chưa bao giờ gặp phải một kẻ vô lại, càn rỡ, lại ra tay tàn độc như vậy.
Mắt thấy từng thùng hàng bị đưa xuống.
Bành Văn Binh tỏ vẻ gấp gáp, cứ như những con kiến đụng phải chiếc chảo nóng, anh ta không thể nào về tay không, nếu như có thêm người ở bên cục bộ của bọn họ ở đây thì hay biết mấy.
Đông người, há chẳng phải là dễ kìm kẹp một kẻ cứng đầu lại còn hống hách như Chu Trung Phong đây sao?
Dù rằng trên địa bàn của bọn họ, cho dù là đàn anh cũng đều phải vuốt mặt nể mũi.
Đang chờ đợi điều gì thì điều ấy liền xuất hiện.
Đúng ngay lúc Bành Văn Binh đang tỏ vẻ gấp gáp, cách đó không xa, liền truyền đến tiếng bước chân, một hàng người đang đi đến.
Đôi mắt của Bành Văn Binh đột nhiên sáng rực hết cả lên, vẫy tay về hướng bên kia: “Lãnh đạo, lãnh đạo, chúng tôi đang ở đây!”
Lãnh đạo của anh ta đã đến rồi, số hàng hóa này của Chu Trung Phong, còn có thể đưa xuống sao.
Hắn ta cùng họ với Chu Trung Phong.
Mới vừa nghe thấy xong, Chu Trung Phong quay đầu nhìn qua một cái, là cấp trên trực thuộc của Bành Văn Binh, Chu Vận Đạt.
Hầu Tử cùng với Bốn Mắt đang đứng ở kế bên cũng bị khựng lại một chút.
Cũng không biết là có nên tiếp tục hay không.
Chu Trung Phong: “Xuống.”
Chỉ với một chữ lại khiến cho Hầu Tử với Bốn mắt nhất thời trong lòng cảm thấy yên tâm hơn, bắt đầu đi đưa hàng hóa xuống.
“Chu Trung Phong, bây giờ anh hạ xuống bao nhiêu, thì một lát, đơn vị của chúng tôi sẽ thu giữ lại bấy nhiêu.”
Cứ như đang xả cơn tức giận trong lòng, Bành Văn Binh nhịn không được mà nở nụ cười lạnh nhạt.
Ngày hôm nay, anh ta ở trước mặt Chu Trung Phong, không biết là đã mất mặt hết bao nhiêu rồi.
Không chỉ như thế, còn bị đám đồng nghiệp cùng thuộc hạ nhìn thấy hết, thật không dám tưởng tượng lúc quay trở về đơn vị, mọi người sẽ nhìn anh ta ra sao nữa.
Chu Trung Phong mặc kệ bộ dạng đắc chí này của Bành Văn Binh, anh cũng đã cùng tham gia vào để hạ hàng hóa xuống, không đoái hoài gì đến anh ta.
Điều này lại khiến cho Bành Văn Binh như đang làm chuyện công cốc vậy.
Đợi lãnh đạo của anh ta qua, anh ta sẽ lập tức qua bên đó gặp mặt.
“Khoa trưởng Chu, số hàng hóa này có vấn đề, đơn vị của chúng ta theo thường lệ mà kiểm tra, kết quả là Chu Trung Phong không những hủy đi phiếu chứng kiểm tra của chúng ta, còn nổ súng chèn ép chúng tôi, lãnh đạo, anh nhất định phải làm chủ cho chúng tôi.”
Nếu không nói như thế, Bành Văn Binh làm sao mà có thể đứng ở trong tình thế như lúc này đây?
Không chỉ đem theo cáo trạng, còn có cả tiểu xảo, còn lộ ra vài vết sẹo.
Cứ tưởng rằng anh ta nói như thế thì khoa trưởng Chu sẽ ra mặt giúp bọn họ, kết quả là lại khiến cho Bành Văn Binh thấy bất ngờ.
Sắc mặt của khoa trưởng Chu cực kỳ khó coi: “Ai ra lệnh cho cậu để cậu đến đây tra xét hả?”
Bành Văn Binh: “Sao cơ?”
Bành Văn Binh thật không ngờ rằng bản thân anh ta từ trước đến nay luôn lấp liếm những điều sai trái của vị cấp trên trực thuộc của mình, bây giờ lại không hỏi một câu nào, liền đi chất vấn anh ta.
Ngay lập tức, Bành Văn Binh còn chưa kịp định thần lại: “Không phải đâu khoa trưởng Chu, đây là việc kiểm tra theo thường lệ của đơn vị chúng ta mà.”
Đơn vị của bọn họ muốn kiểm tra ai, còn không phải là dấu chấm hỏi lớn sao.
Sắc mặt của khoa trưởng Chu có chút không vui: “Phiếu chứng kiểm tra theo thường lệ đã có chưa? Đã được đóng mộc chưa hả?”
Bành Văn Binh lúc này phát giác thấy việc chẳng lành sắp đến.
“Lãnh đạo, phiếu chứng và dấu mộc đều đã được đóng lên hết cả rồi, nếu không lần này tôi đến kiểm tra sẽ biến thành việc sử dụng quyền lực để trục lợi cá nhân hay sao?”
“Lãnh đạo, anh yên tâm, lần này tuyệt đối chỉ là việc kiểm tra theo thường lệ, không có sự tồn tại của tình cảm cá nhân gì cả.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận