Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 965:

Chu Vận Đạt: “Kiểm tra theo thường lệ qua một lần?”
“Lời giải thích này, anh đi mà nói cho cục trưởng nghe kìa!”
Nói xong, hắn phất tay áo một cái, nhìn sang đám người rồi nói to: “Còn không mau về bẩm báo cho rõ mọi việc, còn định ở đây tạo dựng mối quan hệ với một người vi phạm kỷ cương sao hả?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, quay sang nhìn Bành Văn Binh một cái, từ từ lui về xuống dưới.
Bành Văn Binh vào đơn vị biết bao nhiêu năm rồi, đừng nói đến việc là một thiếu gia, cũng là người nói một là một, hai là hai.
Lần đầu tiên! Lần đầu tiên mà thể diện lại bị người ta chà đạp đến mức như vậy.
Tất cả mọi người đều nhanh chóng rời đi, rất nhanh liền chỉ có một mình anh ta còn đứng nguyên ở vị trí đó, từng cơn gió lạnh lẽo ùa vô trên người anh ta, phẫn nộ, ủy khuất, mất mặt, rất nhiều tâm tư đang dâng trào lên trong lòng anh ta lúc này.
Cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
Anh ta còn chưa thua, cũng không thể vì thế mà chịu thua.
Phải tỉnh táo lên, còn ải của đơn vị cục trưởng còn chưa qua. Nghĩ đến ải đó, Bành Văn Binh từ từ bình tĩnh trở lại, cơn gió lạnh lẽo giúp cơn thịnh nộ trong đầu anh ta như từ từ được giảm đi.
Không biết là qua mất bao lâu.
Bành Văn Binh nở nụ cười lạnh lùng: “Cứ để đấy mà xem.”
Số hàng hóa của hai xe hàng lớn đều được nhét đầy hết cả khoang hậu bị, thậm chí, còn cao lên một phần so với chỗ để của khoang hậu bị.
Nghĩ thì cũng biết là có bao nhiêu số hàng hóa.
Khó trách, sư trưởng Lôi của bọn họ lại không yên tâm, phái Hầu Tử cùng Bốn mắt qua đây, đích thân vận chuyển hàng hóa.
Vị trí ghế lái.
Hầu Tử đang lái xe, một bên đang giữ lấy vô lăng, bên còn lại, chịu không được mà quay sang nhìn sắc mặt của Chu Trung Phong, thấy sắc mặt của đối phương không còn lạnh nhạt gì mấy, mới thở dài một hơi.
“Chu đoàn, cũng may là có anh tới.”
Nếu mà đoàn trưởng Chu không đến, số hàng hóa này sợ là sẽ bị tiêu hủy trong tay của bọn người đó.
Chỉ vừa mới nghĩ đến đây thôi, Hầu Tử đã cảm thấy lạnh sống lưng rồi.
Trước khi xuất phát, sư trưởng Lôi đã mở cuộc họp nho nhỏ với hai người bọn họ, bọn họ biết rằng số hàng hóa này đáng giá biết bao nhiêu tiền.
Bản thân hàng hóa đã có giá trị rồi, trong tương lai, giá trị chắc chắn sẽ còn cao hơn nhiều nữa.
Số hàng hóa này nếu có thể thuận lợi được tiếp nhận thì sau này bộ đội hải đảo của bọn họ sẽ liên tục còn nhiều đơn đặt hàng khác nữa.
Đây đúng thật là một con gà đẻ ra trứng vàng.
Chu Trung Phong chỉ “Ừm” một tiếng, xoa nhẹ mi tâm mình: “Bộ đội hải đảo cướp đi chỗ làm ăn của người khác, tự khắc sẽ có người ở sau lưng chọc vô một nhát dao.”
Người mà đang được nói đến là ai thì đương nhiên chính là Bành Văn Binh rồi.
Hầu Tử cũng hiểu rõ đạo lý này, nhưng cậu ấy không biết nên giải quyết thế nào, chỉ hỏi thử: “Có nên nói lại với tư lệnh Cao và sư trưởng Lôi không, để họ mở đường cho chúng ta?”
Với Hầu Tử mà nói, những người như tư lệnh Cao và sư trưởng Lôi đều là những nhân vật lợi hại hơn người.
Chu Trung Phong lắc đầu, dùng ngón tay gõ nhè nhẹ lên trên cửa sổ của xe: “Trước mắt thì chưa cần.”
Bây giờ bộ đội còn chưa thích hợp để nhúng tay vào.
Hầu Tử hiểu mà cứ như không hiểu, nhưng mà ưu điểm lớn nhất của cậu ấy chính là nghe lời. Nhất là lời nói của Chu Trung Phong.
Đoàn xe khởi hành từ trạm xe lửa đến ngay trước cửa của xưởng cán thép, ngay phía trước cửa của xưởng cán thép, sớm đã có người tới đón sẵn rồi.
Bởi vì bị chặn lại tốn thời gian ở trạm xe lửa, đối phương đã ở ngay trước cửa chờ đợi rất lâu rồi, khuôn mặt còn phủi đầy cả bụi, nhìn vào trông có vẻ như rất luộm thuộm và nhếch nhác.
Nhưng mà hàng hóa cũng coi như là đã tới nơi.
Nhìn thấy đoàn xe tới, Hồ Vịnh Mai cũng thở dài một hơi, chạy sang vị bảo vệ bên kia: “Đội trưởng Trương, làm phiền mở cổng giùm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận