Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 970:

Việc này ngay từ lúc đầu đã là tai họa do Bành Văn Binh làm ra cả.
Chu Trung Phong gật gật đầu, đùa giỡn với An An da dẻ trắng trẻo mịn màng kia, lúc này mới nói: “Có khoa trưởng Chu ở đó, chắc hắn ta lần này sẽ bị lột mất da.”
Vừa nhắc tới tào tháo thì tào tháo liền tới.
Bên ngoài.
Bành Văn Binh cực kỳ tức giận mà đứng ngay ở trước cửa nhà nhà họ Chu la hét: “Chu Trung Phong, anh ra đây cho tôi.”
“Anh ra đây, anh có ngon thì anh quang minh chính đại mà bước ra đây, anh sử dụng loại âm mưu gì?”
Tiếng la hét này, phía trong khuôn viên, Khương Thư Lan chỉ vừa mới chợp mắt đi ngủ cũng bị gọi cho tỉnh luôn.
Bên trong nhà.
Trước đó còn có đề cập đến Bành Văn Binh, không ngờ bây giờ lại mò tới nhà rồi.
Nghĩ đến Khương Thư Lan đang ngủ ở bên ngoài, khuôn mặt có anh trở nên lạnh tanh, giữ ông bà nội lại: “Để con đi xem xem.”
Bên trong khuôn viên.
Khương Thư Lan cũng đã thức giấc rồi, vừa thấy Chu Trung Phong bước ra, lập tức hỏi: “Sao rồi?”
Chu Trung Phong lắc đầu: “Không sao cả, em đi xem xem Nháo Nháo và An An, có lẽ là đã dọa sợ chúng cả rồi.”
Đây rõ ràng chỉ là cái cớ mà thôi, hai đứa trẻ đó dũng mãnh như hổ, chỉ với chút âm thanh này thì làm sao mà hù dọa được bọn chúng cơ chứ.
Nhưng mà Khương Thư Lan là một người mẹ, lòng mà lo lắng thì chắc chắn sẽ rối hết cả lên.
Nghe xong ngay lập tức đi vào trong.
Chu Trung Phong lúc bấy giờ mới đi ra.
Bên ngoài.
Bành Văn Binh vẫn còn ở đó la hét, dốc hết sức lực: “Chu Trung Phong, anh không dám ra đây hả?”
“Anh dám làm mà không dám nhận à?”
“Nếu như là cho người khác tố cáo tôi, cắt chức tôi, thì tại sao anh lại không dám ra đây gặp tôi chứ?”
Bành Văn Binh là người nhanh nhẹn, cũng đủ trí thông mình, ngày tháng sau này nhất định đều cũng sẽ thuận buồm xuôi gió.
Cho đến khi…. Cho đến khi anh ta gặp Chu Trung Phong, lúc đầu chỉ nghĩ rằng đây chỉ là một chuyện cỏn con, không bao giờ nghĩ rằng mọi việc sẽ đi đến nước này.
Bản thân Bành Văn Binh đã ở Mạo Hồ Đồng biết bao nhiêu năm rồi, không ngờ lại bị cắt chức, nói ra thật đúng là nực cười.
Giọng nói la lên, không chỉ có Chu Trung Phong bước ra, ngay cả lối xóm ở Mạo Hồ Đồng cũng đều bước ra cả.
Việc này lẽ ra là không bao giờ sẽ xảy ra ở Mạo Hồ Đồng.
Đương nhiên là không thể bỏ qua cuộc Lời nói vừa dứt, sắc mặt của Bành Văn Binh trở nên tím tái, ngay cả hô hấp cũng trở nên gấp gáp hơn: “Chu Trung Phong!” Còn có chút nghiến răng keng két.
Chu Trung Phong mở khuy nút ở phía bên trái của tay áo, rồi lại mở tiếp thêm khuy nút ở phía bên phải của tay áo.
Cởi bỏ chiếc áo khoác một cách nhanh chóng gọn gàng.
Ngay lập tức, một cú quật ngã vai gọn gàng nhanh chóng.
Trong giữa đám đông đang vây kín, la hét hết cả lên, Bành Văn Binh lại lần nữa có một cú tiếp xúc thân mật với mặt đất.
Ngay lúc ấy, anh ta đau đến mức đầu óc đều trống rỗng hết cả.
Đây là trên nền đất đó!
Còn là loại nền đất lâu năm đấy!
Là loại nền đất dù cho dùng loại xe tải cỡ lớn cũng không nghiền nát được nó, kết quả, bây giờ anh ta lại dùng thân thể, khuôn mặt để đụng vào.
Đau đến nỗi mà Bành Văn Binh nhất thời cũng quên luôn cả họ tên của chính mình.
Quật ngã xong Bành Văn Binh, Chu Trung Phong lại lần nữa chậm rãi mà khoác lại quần áo vào, lúc này, từ trên cao nhìn xuống anh ta mà nói: "Biết nói tiếng người không?”
Giọng điệu lạnh lùng như thế, đem suy nghĩ của Bành Văn Binh lúc này từ trên trời mà kéo lại gần xuống. vui này rồi.
Chu Trung Phong ra mở cửa, tiếng lạch cạch vang lên, cửa đã được mở, anh từ bên trong mà bước ra ngoài, với đôi mắt tựa như đại bàng, dán chặt vào Bành Văn Binh.
“Chó đang sủa à?”
Nói xong, anh liền mở nút thắt ở cổ tay áo ra.
Nghĩ đến việc xung quanh đang có nhiều người hàng xóm lâu năm như vậy, Bành Văn Binh chỉ muốn ăn tươi nuốt sống Chu Trung Phong: “Chu Trung Phong, anh đây là đang đánh người, tôi sẽ đi kiện anh, tôi sẽ đi kiện anh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận