Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 972:

“Luồn lách pháp luật, lấy việc công cưỡng chế việc tư, công kích báo thù.”
“Đừng nói đến việc anh bị cắt chức, loại người như anh mà bị cắt chức, tôi cũng không lấy làm lạ gì, đúng là đồ bại loại của tổ chức!”
“Tôi khinh!”
Hầu Tử cùng với Bốn Mắt đều thể hiện sự khinh bỉ, biểu cảm đó, muốn có bao nhiêu sự chán ghét thì có bấy nhiêu sự chán ghét.
Cả hai người đều mang nước da ngăm đen, nói chuyện còn mang theo giọng địa phương, nhìn một cái liền biết là người từ xứ khác tới.
Nhưng mà một người từ nơi khác đến đây khiến cho người của thủ đô, cùng với thủ đô, từ trong ra ngoài đều bị chê trách hết cả một phen.
Tất cả mọi người cũng đều nhìn về phía Bành Văn Binh.
Bành Văn Binh tức giận đến mức run rẩy, anh ta không ngờ rằng Chu Trung Phong cũng không lên tiếng nữa, hai thằng khỉ con này từ đâu mà bước ra, lại dám đi nói những lời không khách khí như thế.
Anh ta dơ tay lên chỉ vào: “Mấy người....“
“Các người thật đúng là!”
“Chúng tôi thật đúng là cái gì? Ít nhất thì chúng tôi còn ngay thẳng, không hại người, không thất đức, còn anh thì sao? Rõ ràng là tự bản thân mình làm sai, bị đơn vị trách phạt, còn đến đổ hết mọi tội lỗi lên đầu nhà đoàn trưởng Chu chúng tôi, anh có ác quá không vậy? Uổng công anh là một người đàn ông, tôi thấy anh là tiểu nhân thì có đấy.” Miệng lưỡi của Hầu Tử đúng thật là lợi hại đấy!
Đoàn trưởng Chu là ai?
Là người mà bọn họ từng nói đều phải bảo vệ và báo đáp cả. Có thể để cho một tên tiểu nhân như thế hiếp đáp được sao?
Bành Văn Binh còn đang muốn nói gì đó, nhưng lại bị chen vào: “Văn Binh, còn chưa cảm thấy mất mặt thêm nữa sao?”
Bành lão gia, người từ trước đến nay không bao giờ ra khỏi cửa, được người trong nhà, đẩy chiếc xe lăn đưa ra đây, tiếng xe lạch cạch lạch cạch, cứ như là nghiền nát sâu trong tâm khảm của mỗi người vậy.
Sau đó lời nói của Bành lão gia vừa dứt, những người có mặt ở đấy đều nháy mắt với nhau.
Một người già như vậy đều theo chân ra đây luôn rồi.
Bành Văn Binh vẫn còn có chút không cam lòng: “Ông nội!”
“Còn không mau xin lỗi Chu Trung Phong đi? Đều là bạn bè nối khố cùng nhau lớn lên ở Mạo Hồ Đồng, khiến mọi việc đi tới bước đường này, không chỉ khiến cho mọi người cười chê, ngay cả não của con cũng bị đem đi cho heo ăn rồi à?”
Đây đâu phải là chỉ chửi mỗi Bành Văn Binh đâu.
Ngay cả Chu Trung Phong cũng bị chửi theo luôn.
Với thân phận là người lớn, nói chuyện chính là dùng bộ dạng đó, cong lưng lại, chỉ gà mắng chó.
Thần sắc của Chu Trung Phong bỗng chốc khựng lại, mang theo vài phần lạnh lùng, cánh cửa nhà họ Chu phát ra tiếng kẽo kẹt, lại một lần nữa được mở ra.
Là bà nội Chu, bà cầm theo cây trượng, nhìn sơ qua Bành Văn Binh, sau đó lại quay về phía Bành lão gia, nở nụ cười lạnh lùng rồi nói: “Ông già, người kế vị này của ông, không phải là não đã bị heo ăn mất.” Phải nói là ngu đến mức không có thuốc chữa.
“Cảm thấy Thư Lan nhà chúng tôi tranh giành mất thị trường, chính là giành mất thị trường, mọi người đều là dựa vào năng lực để nói chuyện, cho dù là bản thân có tốt, không dựa nổi vào bản lĩnh mà tranh giành thì bắt đầu dở thủ đoạn, định lấy công để làm việc tư, mở phiếu chứng giả để giữ số hàng hóa lại.”
“Sao hả? Trước khi giữ lại, não heo của nó không động não gì sao, số hàng hóa này là của ai hả? Là của bộ đội hải đảo đó, bán hàng xong, số tiền này lại đem đi đâu? Là những nhu cầu thiết yếu của bộ đội hải đảo, nhu cầu thiết yếu của quân đội để làm gì có biết không?”
“Là Chu Trung Phong nhà chúng tôi, là hai người trẻ tuổi này, cùng với vô số thêm những người thanh niên trẻ tuổi khác, bọn họ vác súng lên, trên chiến trường súng đạn vang trời, anh dũng hy sinh xương máu, hy sinh mạng sống mình, bảo vệ lấy hậu phương của chúng ta, dân chúng mới có được cuộc sống ấm no.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận