Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 973:

“Sao rồi? Ngày tháng tốt đẹp mới qua được có mấy hôm, ngay cả bản thân mình là ai cũng quên rồi sao? Không có đám thanh niên ở trên chiến trường bất chấp mạng sống bảo vệ biên cương, thì làm sao có một đám người như các ngươi đây ở đó mà ăn no rượu say, đấu đá móc khóe với nhau hả?”
Lời nói này đúng thật là không chừa cho chút mặt mũi nào.
Đừng nói là Bành Văn Binh, một người già như Bành lão gia đây, cả khuôn mặt đều đỏ bừng hết cả lên.
“Bà nội Chu, làm ăn chính là làm ăn, bà lôi việc này ra để làm gi?”
Bành Văn Binh nhịn không được mà phản kháng lại một câu, lúc này đây, việc này bị dấy lên với chiến sĩ ở trên mặt trận, vậy anh ta làm gì còn có thể chiếm được phần thắng nữa chứ.
“Là tôi muốn lôi chuyện này ra nói chung sao? Mày là tên súc sinh, giữ lại hàng hóa của bộ đội hải đảo, mày còn nói nữa sao? Mày có biết, ải này mày thu giữ hàng hóa lại, trên chiến trường sẽ có người bởi vì trang bị không được tân tiến, đạn không có nhiều, mà sẽ bị mất mạng không?”
Nói xong, bà nội Chu rất tức giận, cầm lấy cây trượng mà đánh vào trên người Bành Văn Binh.
“Một đám người già như chúng tôi đây, không hy vọng gì ở một đám hậu bối như các người đây, trung trinh với tổ quốc, chí ít là cũng không được gây cản trở, níu kéo, dở âm mưu sao hả?”
“Nếu như ông nội của mày không biết cách dạy dỗ cho tốt, thì bà già đây sẽ làm lớn một trận, ra sức mà dạy dỗ mày một phen, để cho mày biết thế nào là trung trinh yêu nước!”
Bà nội Chu đã lớn tuổi rồi, bà đi đánh Bành Văn Binh, Bành Văn Binh căn bản là không dám đánh trả lại, sợ rằng đánh trả lại sẽ khiến cho đối phương bị thương.
“Chị Chu, chị đủ rồi đó!”
Mắt thấy Bành Văn Binh bị bà nội Chu ra sức đánh như thế, trong lòng của Bành lão gia cũng cảm thấy đau lòng.
Sau khi bà nội Chu giáng thêm một gậy xuống, bà dừng tay lại, ánh mắt lạnh lùng mà nhìn chằm chằm Bành lão gia.
“Lúc còn trẻ, tôi vốn kính trọng một người như ông đây, bây giờ năm tháng già đi rồi, trong lòng đều mang toàn là lợi ích cá nhân, dạy dỗ con cháu cũng mang hết trong mình đều là lợi ích cá nhân, ở Mạo Hồ Đồng này chỉ biết đến lợi ích của cá nhân mình, tranh giành, hiếu thắng, ngoài những việc này, nhà họ Bành các người còn có gì hả?”
“Lão Bành, đừng nói là tôi không nói, nhà họ Bành các người tự cho rằng mình đứng nhất ở Mạo Hồ Đồng, nhưng mà tôi thấy nhà mà thấp kém nhất thì cũng mạnh hơn nhà của các người, ít ra thì con cháu nhà người ta ngay thẳng, đi con đường chính nghĩa, nhìn xem con cháu nhà họ Bành mấy người đi, đúng thật là đang di truyền theo thói chỉ biết đến lợi ích như ông đây, cứ để mà xem, không đi theo con đường chính đạo, trước sau gì cũng tự làm chết mình thôi.”
Vừa dứt lời, khuôn mặt của Bành lão gia liền trở nên tím tái, ông nắm chặt lấy chỗ vịn tay của xe lăn, thiếu điều là sắp bẻ cho gãy cái tay.
Người chị này có tâm địa thật là nhẫn tâm.
Cái miệng ngày hôm nay ở ngay chỗ này khiến cho uy nghiêm trong suốt mười mấy năm nay của nhà họ Bành ở Mạo Hồ Đồng đều bị làm cho tan biết hết tất cả.
“Sao hả? Không phục những lời nói của tôi à? Tôi thấy các người đúng thật là trưởng bối không sống ngay thẳng thì con cháu cũng sẽ học hư theo.”
“Bành Văn Binh đúng không? Là người kế nhiệm tốt nhất của ông, vậy thì tôi sẽ chống mắt lên mà coi, nhìn xem người kế thừa với tâm địa xấu xa thế này đây, sau này có thể đi được bao xa?”
Nói xong, bà nội Chu liền kéo theo Chu Trung Phong, Hầu Tử cùng Bốn Mắt đi vào trong nhà.
“Đi thôi, ở đây với loại ấu trùng ruồi nhặng dưới rãnh sâu, thì có gì để nói cơ chứ, vô duyên vô cớ làm bẩn đi nền nhà chúng ta.”
Lời nói vừa dứt, hiện trường ngay lập tức liền trở nên yên tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận