Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 977:

Bành Văn Binh nói: "Tôi đã cử người xuống phía nam để tìm nguồn hàng, tôi cũng không tin chỉ có quân đội hải đảo bọn họ có những thứ này."
Vừa dứt lời, trong nhà mọi người đều kinh ngạc nhìn anh ta.
Bành Văn Binh: "Chờ chúng ta tìm thấy nguồn hàng hóa, đó chính là lúc Quân đội Hải đảo phải rút khỏi thị trường thủ đô."
Ông nội có một câu nói đúng.
Nếu bị người ta đánh bại trên mặt hàng hóa, vậy thì phải xoay người trên mặt hàng hóa.
Nụ cười trên mặt Khương Thư Lan đột nhiên nhạt đi một chút.
Chu Trung Phong mở cửa ra, thời điểm khi nhìn thấy Khảm Nhi thì anh sửng sốt, tuy nhiên mặt anh từ trước đến nay luôn mang vẻ mặt không có biểu tình khiến người ngoài không nhìn ra được bất kỳ cảm xúc nào.
Khảm Nhi người gầy và nhỏ, kêu một tiếng, hắn ta chui qua khe cửa bước vào sân.
Còn nhịn không được thò đầu ra ngoài nhìn một chút, trong ngõ không có bao nhiêu người.
Không thấy có người theo dõi.
Khảm Nhi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Anh Trung Phong.” Hạ giọng nói.
Chu Trung Phong lập tức hiểu ra: "Vào đây rồi nói."
Khương Thư Lan vẫn có chút không hiểu, cái người gầy gầy nhỏ nhỏ này không phải là người của Bành Văn Binh bên kia sao?
Lần trước còn cung cấp cho Bành Văn Binh thông tin, được cho là cùng phe với nhau.
Trong phòng.
Sau khi Khảm Nhi đi theo Chu Trung Phong vào phòng, hắn có chút thận trọng.
Hướng đến ông Chu và bà Chu mà chào hỏi: "Chào ông Chu, chào bà Chu."
Mắt bà có chút mờ mịt, tay cầm kính viễn thị đọc sách, một lúc lâu mới nhận ra: "Khảm Nhi, cháu ăn cơm chưa? Dì Lí hãy mang một ít bánh bao trắng ra."
Khảm Nhi ban đầu là người của ngõ Mạo Nhi, nhưng sau đó gia đình hắn gặp khó khăn và chuyển đến tuyên võ bên kia. Những ngày tháng cũng trở nên khó khăn.
Tuy nhiên, dù sao thì những người lớn lên ở ngõ Mạo Nhi cũng có được coi là có một số mối quan hệ ở đây, ngày thường chạy việc vặt cho Bành Văn Binh cũng coi như người làm, kiếm được gần một đồng tiền và có một bữa ăn cũng coi như là đủ nuôi người nhà.
Chỉ là nỗi khổ trong đó không dễ để người ngoài hiểu.
"Không, không, không, bà Chu, cháu đến là tìm anh Chung Phong, cứ coi như không có nhìn thấy cháu đi ạ."
Tuy rằng hắn cùng với Chu Trung Phong không thân, nhưng lại rất quen thuộc với mấy người bà Chu.
Trong hai năm đầu gặp khó khăn kia, hắn đến làm tiểu đệ của ngõ Mạo Nhi, thường xuyên bị đánh đến bầm tím mặt mũi nên không thể kiếm sống được.
Bà Chu nhìn thấy hắn đáng thương nên thường Xuyên cho hắn một ít đồ ăn để mang về cho em.
Nghe Khảm Nhi nói như vậy, trong lòng bà Chu đã hiểu rõ: "Đi thôi!"
Khảm Nhi ai một tiếng, đi theo Chu Trung Phong đi vào thư phòng.
Vừa bước vào, mặt hắn đã đỏ bừng: "Anh Trung Phong, em....” Có chút khó khăn khi mở miệng.
Hắn là một kẻ ngốc, ai có tiền, ai có thể cho hắn tiền, ai có nuôi sống hắn thì hắn đi theo.
Chu Trung Phong rót cho hắn một ly nước: “Uống xong thì từ từ nói chuyện.”
“Vâng.” Từ khi hắn lựa chọn làm con chó cho người ta, hắn đã không phải là con người nữa.
Đừng nói là một chén trà nóng, hắn uống một hớp nước lạnh cũng không xứng.
"Em là người đã nói với Bành Văn Binh về tin tức các giám đốc bộ phận mua sắm của các nhà máy lớn đến nhà họ Chu."
Căn phòng đột nhiên im lặng.
Chu Trung Phong ừ một tiếng: "Nếu cậu không nói thì người khác cũng sẽ nói."
Bành Văn Binh là đại ca của khu vực, loại người giống Khảm Nhi ở ngõ Mạo Nhi có rất nhiều.
Anh càng giải thích, trong lòng Khảm Nhi càng cảm thấy khó chịu: “Xin lỗi.”
Tuy rằng sẽ có ai đó nói điều đó, nhưng hắn là người đầu tiên nói ra.
Ý nghĩa ở đây vẫn khác nhau.
Chu Trung Phong hình như không giỏi trong việc nói chuyện với người khác, nên anh cắt ngang câu nói, đi thẳng vào vấn đề: “Cậu đến đây làm gì?”
Không có khả năng hắn tới đây để nghĩ lại về quá khứ để xin lỗi và hối cải!
Mỗi người có một cách sống, cách sống của Khảm Nhi là làm chân chó cho người khác để nuôi những đứa em của mình.
Anh không có gì để chê trách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận