Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 979:

Cứ như vậy, để Bành Văn Binh một mình đơn độc ở một bên.
Hai ông bà mặt không chút thay đổi mà trêu chọc bọn trẻ, không hề có chút quan tâm nào về việc trong sân có thêm một người.
Ngược lại, nên nói cái gì thì nói cái đó.
Điều này làm cho Bành Văn Binh có chút không chịu nổi: “Ông Chu, bà Chu, không biết mấy người Trung Phong còn bao lâu mới xong?”
Anh ta đến lúc chín giờ sáng. Bây giờ đã gần mười một giờ, bên trong còn không có động tĩnh gì.
Bà Chu ngẩng đầu, liếc nhìn anh ta một cái, sau đó trầm giọng nói: “Làm sao chúng tôi biết được, nói về chuyện làm ăn, cậu Bành đây phải hiểu rõ hơn chúng tôi chứ, có lúc sẽ kết thúc trong chốc lát, có lúc cần thời gian cả ngày."
Điều này nếu không phải Bành Văn Binh đến cầu người, anh ta thật sự hận không thể mang theo đồ của mình rời đi.
Thật là quá nghẹn khuất.
Cũng may thay, sự mài dũa này đã khiến anh ta bình tĩnh lại một chút.
“Không có việc gì, tôi sẽ tiếp tục chờ.”
Lời này gần như là nghiến chặt ra mà nói ra, không có biện pháp khác, anh ta nhờ người khác giúp đỡ thì phải hạ thấp thái độ của mình xuống.
May mắn thay, ngay khi vừa nói xong, trong thư phòng truyền đến giọng nói: "Chị Khương, anh Chu, hai người không cần tiễn tôi, là tôi phải cảm ơn hai người mới đúng.”
“Giám đốc Nhạc, ngài nói đùa, chúng ta là hai bên hợp tác, tất cả đều bằng đẳng.”
Tuy nhiên, thời điểm khi họ bước vào sân và nhìn thấy Bành Văn Binh đứng ở cửa, ba bên đều sửng sốt.
Trong lòng Bành Văn Binh có một dự cảm không tốt: "Giám đốc Nhạc, sao anh lại ở đây?"
Giám đốc Nhạc không phải ai khác, mà chính là người quản lý ở tầng hai của cửa hàng bách hóa, tên là Nhạc Kiến Thanh. Lại nói tiếp, hắn và Bành Trường Thắng ở cùng cấp, cả hai hiện đang tranh thủ lên chức cao hơn.
Chỉ là gia cảnh của Nhạc Kiên Thanh rất bình thường, còn Bành Trường Thắng có gia đình làm chỗ dựa, đã đè hắn nhiều năm như vậy.
Tuy nhiên, trong tình huống bị đàn áp như vậy, hắn vẫn có thể ngang hàng với Bành Trường Thắng, điều này cho thấy năng lực của hắn không tầm thường.
Khi Nhạc Kiến Thanh nhìn thấy Bành Văn Binh, ánh mắt hắn có chút tối sầm lại, hắn và Bành Trường Thắng đã đối đầu công khai và gay gắt trong suốt những năm qua, Bành Trường Thắng cái tên ngốc đó, đúng là không có gì đáng lo ngại.
Tuy nhiên, Bành Trường Thắng có một người anh em tốt.
Chính là Bành Văn Binh, hắn đã phải ăn không ít mệt từ tay Bành Trường Thắng, chính xác hơn là ăn mệt từ tay của Bành Văn Binh.
Không nghĩ đến, hắn đã chủ động tìm Hồ Vịnh Mai và nhờ đối phương giúp mình thiết lập một mối quan hệ.
May thay, hắn đã chủ động thực hiện trước một bước.
Chỉ là những điều này không đủ để nói chuyện với người ngoài, Nhạc Kiến Thanh cười cười nói: "Tôi từ lâu đã ngưỡng mộ công lao của hai vị trưởng bối nhà họ Chu, cho nên đặc biệt tới đây thăm hai ông bà."
Nếu không phải hắn đi ra từ thư phòng của Trung Thư Phong và Khương Thư Lan, Bành Văn Binh thiếu chút nữa đã tin vào điều đó.
Anh ta ngoài cười nhưng trong không cười: “Phải không?”
Nhạc Kiến Thanh ừ một tiếng: “Hôm nay giám đốc Bành nghỉ, không ngờ anh Bành lại bắt đầu làm việc.”
Nói xong, hắn cũng không thèm nhìn vẻ mặt của Bành Văn Binh tối sầm đi.
Ngược lại hướng đến Khương Thư Lan và Chu Trung Phong gật gật đầu.
Khương Thư Lan và Chu Trung Phong không nhịn được mà liếc mắt nhìn nhau một cái, thầm nghĩ, Nhạc Kiến Thanh này là một người kì diệu!
Bành Văn Binh ở khoa nào?
Anh ta đã bị đình chỉ để kiểm tra, điều này sẽ chế giễu anh ta vì đã đi làm, xác định là không phải sát muối vào tim anh ta sao?
Nhạc Kiến Thanh thấy Khương Thưu Lan sững sờ nhìn hắn, cười cười thiện ý với Khương Thư Lan.
Ngay sau đó, hắn ngồi xổm xuống trêu chọc đứa trẻ trước mặt hai ông bà nhà họ Chu, hắn cũng là một người cha, đối với việc chơi với trẻ con cũng rất dễ dàng.
Quả nhiên hắn vừa ra tay, Nháo Nháo không ngừng cười hi hi ha ha, ngay cả An An trước nay vốn luôn im lặng cũng tham gia vỗ tay theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận