Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 983:

Người có thể khiến Chu Trung Phong nói không tồi quả nhiên là một đại nhân vật.
Khương Thư đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, mở cửa ra và đi ra ngoài nhìn, bên ngoài náo nhiệt đã tiêu tan, Bành Văn Binh đã biến mất từ lâu không thấy bóng dáng.
Nhưng thật ra Khảm Nhi bước ra khỏi nhà họ Bành với dấu giày trên người, đôi mắt cũng hồng hồng.
Làm người sai vặt, chủ nhân tâm tình không tốt, bản thân làm sao có thể tốt hơn?
Rõ ràng là Bành Văn Binh đã bị tức giận ở chỗ Khương Thư Lan, trở về liền phát tiết lên người Khảm Nhi.
Khương Thư Lan tự nhiên chú ý đến cảnh này, cô dừng lại và nhìn xung quanh không có ai, lập tức kéo Khảm Nhi đem vào sân nhà họ Chu.
Khảm Nhi vẫn chưa hoàn hồn, hắn ngơ ngác, thời điểm nhìn thấy là Khương Thư Lan, lập tức cúi đầu, che đi đôi mắt và ấp úng nói: "Chị dâu."
Khương Thư Lan im lặng trong một lúc, nhìn qua những vết thương, vết giày và hốc mắt đỏ hoe của hắn.
Nói thẳng vào vấn đề: "Khảm Nhi, tôi tìm cậu là có việc cần giúp, cậu có thể giúp không?"
Nghe thấy lời này, Khảm Nhi nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng của mình: "Chị dâu, chị nói đi."
“Là thế này….” Khương Thư Lan nghiêng đầu ghé vào tai hắn: "Cậu bí mật đi đến cửa hàng bách hóa nói một câu với Nhạc Kiến Thanh."
"Hả? Nhớ rõ chưa?"
Khảm Nhi gật đầu, nói nhỏ: "Nhớ rõ rồi ạ."
Khương Thư Lan ừ một tiếng, sờ sờ từ trong túi lấy ra hai đồng tiền, nhét vào túi trong của hắn: “Phí truyền lời đây.”
"Chị dâu...”
Không cho Khảm Nhi cơ hội từ chối, Khương Thư Lan đẩy hắn ra: “Mau đi đi, tôi còn chờ tin tức của cậu.”
Khảm Nhi đứng ở cửa, sửng sốt một hồi lâu. Lấy từ trong túi ra hai đồng tiền rồi giữ chặt chúng.
Thời điểm bị đánh, bị mắng, bị tạt nước bẩn, bị đối xử như một con chó, hắn không có khóc, lúc này nước mắt đồng loạt tuôn rơi. Làm sao cũng không ngăn lại được.
Hắn vừa chạy, vừa gào khóc.
Nghe thấy tiếng gào khóc ở bên ngoài, trong lòng Khương Thư Lan có chút hụt hẫng.
Cô nắm chặt tay một lúc lâu mới buông ra, nhỏ giọng hỏi: “Có phải Khảm Nhi bị Bành Văn Binh bắt nạt không?”
Trên quần áo có dấu giày, khóe miệng xanh tím, hai mắt ửng đỏ. Rõ ràng là bị bắt nạt quá mức.
Chu Trung Phong ừ một tiếng, nhớ đến tình huống lúc ấy, tâm tình cũng không tốt chút nào.
“Em cố ý để cho anh ta đi sao?”
Khương Thư Lan gật đầu, rồi lại lắc đầu nói: “Đúng là em có tìm Nhạc Kiến Thanh có chút việc, em vốn chỉ định gọi điện thoại.”
Nhưng khi nhìn thấy Khảm Nhi như vậy, cô bèn thay đổi chủ ý.
Dù sao ngày thường Khảm Nhi vẫn làm chút việc chạy vặt để kiếm sống bên trong, chạy vặt cho ai cũng là chạy vặt thôi.
Làm chân chạy vặt giúp cô, ít nhất cô cùng không để đứa nhỏ bị khinh bỉ.
Nhưng nếu làm chân chạy vặt giúp nhà họ Bành, không chừng sẽ bị khinh bỉ, còn bị đánh đập.
Tội gì chứ?
Chu Trung Phong nhìn chằm chằm Khương Thư Lan một lúc lâu.
“Nhìn em làm gì?”
“Vợ của anh là tốt nhất.” Chu Trung Phong không nhịn được mà ném cô lên trên cao.
Khương Thư Lan hét lên, giơ tay đánh đấm lên người anh, nói: “Chu Trung Phong, anh mau thả em xuống dưới, thả em xuống dưới.”
Ở tỏng sân, ông cụ Chu và bà cụ Chu đang dỗ trẻ con, nhìn thấy hai người họ thì không nhịn được cười.
“Để Tiểu Phong cưới Thư Lan, có lẽ là chuyện đúng đắn nhất.”
Tiểu Phong ở một mình rất cô đơn. Từ khi gặp được Thư Lan thì như thay đổi thành một người khác.
Ông Chu đang trêu đùa cháu trai cũng không nhịn được mà gật đầu nói: “Vẫn là tuổi trẻ mới tốt.”
“Nháo Nháo à, cháu cũng phải mau lớn mới làm được việc lớn được nha!”
“Ôi này, Nháo Nháo mới bao tuổi chứ.” Còn chưa đầy ba tháng đâu.
“Từ nhỏ đã bắt đầu nắm chắc rồi.”
Bà cụ Chu: “…”
Rất nhanh sau đó Khảm Nhi đã mang tin đến cho Nhạc Kiến Thanh, sau khi Nhạc Kiến Thanh nghe xong, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh nói: “Tôi biết rồi.”
“Cậu về nói cho đồng chí Khương biết, muộn nhất là đến chiều ngày mai, tôi sẽ đưa người tới nhà họ Chu.”
Đồng chí Khương cho hắn ta cơ hội này, tất nhiên hắn ta cũng phải có qua có lại.
Khảm Nhi gật đầu nói: “Vậy thì phiền ngài rồi, đồng chí Nhạc.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận