Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 985:

Chu Trung Phong xác thật chưa suy xét đến chuyện này, anh chỉ nghĩ muốn giúp một mình Khảm Nhi sống tốt hơn.
Nhưng tùy vào thời điểm, không phải đối phương không muốn sống tốt, mà do thân bất do kỳ.
Khương Thư Lan nói: “Đợi thêm một thời gian nữa xem, nếu có chuyện gì thích hợp cho thằng bé làm ở thủ đô, vậy để cho nó làm việc ấy.”
Trong lòng cô đã có một kế hoạch.
Bây giờ chỉ thiếu mỗi câu trả lời bên phía Nhạc Kiến Thanh.
Khương Thư Lan không muốn bị nhà họ Bành ngáng chân, điều cô muốn không chỉ là một cửa hàng vách hóa.
Rất nhanh bên Nhạc Kiến Thanh đã có câu trả lời.
Trưa hôm đó, hắn ta đã mang theo mười mấy người đến tứ hợp viện của nhà họ Chu.
Cũng không biết bọn họ thảo luận gì ở bên trong.
Nhưng đến lúc đi ra, trên tay mỗi người đều cầm một phần hợp đồng, trên mặt mang theo nét tươi cười.
Hiển nhiên là cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
“Đồng chí Nhạc này, cảm ơn anh đã giúp chúng tôi móc nối.”
Nhạc Kiến Thanh ôn hòa cười nói: “Nói gì vậy, mọi người đoàn kết giúp nhau mới là chuyện tốt.”
Sau đó hắn đưa mọi người rời đi.
Nhạc Kiến Thanh cũng không rời đi luôn mà dừng lại sau cùng, đưa đồ chơi của con nhà anh cho bà cụ Chu.
Lúc này mới nói với Khương Thư Lan: “Đồng chí Khương, cô có vừa lòng không?”
Khương Thư Lan không nhịn được mà giơ ngón cái lên nói: “Rất vừa lòng.”
“Đồng chí Nhạc, anh thật lợi hại.”
Cô không nghĩ đến Nhạc Kiến Thanh có thể làm được như vậy.
“Đồng chí Khương vừa lòng thì tốt.”
Khương Thư Lan nhướng mày, chúc mừng với hắn ta: “Tôi chúc mừng đồng chí Nhạc sớm thăng quan phát tài.”
Nghe vậy lại đến phiên Nhạc Kiến Thanh nhướng mày nói: “Vậy tôi mượn cát ngôn của đồng chí Khương.”
Hắn ta đã giúp đỡ Khương Thư Lan như vậy, cũng không hề nương tay với nhà họ Bành, muốn khiến Bành Trường Thắng rớt đài.
Hắn ta đã bị Bành Trường Thắng chèn ép nhiều năm nay, không nghĩ tới cơ hội của hắn đã đến.
Những người khác ở nhà họ Chu hoàn toàn không hiểu hai người đang nói chuyện bí hiểm gì.
Chờ sau khi Nhạc Kiến Thành rời đi, bà cụ Chu còn đang sắp xếp lại đồ chơi hắn ta mang đếb, đều là mấy mòn đồ chơi cho trẻ con, được giữ gìn khá cẩn thận, thắng ở chỗ nhìn khá tinh xảo.
Cầm một cái trống bỏi lên, phe phẩy trước mặt Nháo Nháo vài cái.
Quả nhiên khi nghe thấy tiếng động của trống bỏi, hai đứa nhỏ nhìn trống bỏi chằm chằm không chớp mắt.
Bà cụ Chu không nhịn được cười, hỏi một câu: “Lúc nãy Thư Lan cháu nói gì với đồng chí Nhạc thế?”
Sao nghe khó hiểu như vậy.
Khương Thư Lan cũng không gạt người nhà, bèn nói: “Anh ấy thay cháu tìm mười mấy người phụ trách Cung Tiêu Xã ở thủ đô và người phụ trách cửa hàng thực phẩm phụ phẩm, muốn ký hợp đồng với bộ đội ở hải quân bọn cháu.”
“Cháu chúc anh ấy sớm ngày thăng quan phát tài.”
Có nhiều người ủng hộ như vậy, chuyện thăng chức của Nhạc Kiến Thanh gần như đã là ván đóng thành thuyền.
Huống chi bản thân hắn ta còn hợp tác được với bộ đội hải quân, còn có hợp đồng này, lần này trên lý lịch của hắn cũng coi như có một bút sáng rọi.
Bà cụ Chu ở bên cạnh nghe thế, tay diêu trống bỏi không khỏi ngừng lại.
“Ồ, có thể hợp tác được với cả Cung Tiêu Xã sao?”
Nếu như nói cửa hàng bách hóa thì chỉ người có điều kiện đều có thể đến.
Vậy thì Cung Tiêu Xã và cửa hàng thực phẩm phụ phẩm, là nơi mà tất cả gia đình bình thường đều sẽ đến mỗi ngày ở đất thủ đô này.
Nếu nói đến lượng khách, đây mới là nơi có lượng khách lớn nhất.
Khương Thư Lan đồng ý “vâng” một tiếng rồi nói tiếp: “Cũng không thể hợp tác với toàn bộ được, chỉ có thể nắm được khoảng bảy phần thôi.”
“Thế cũng không ít rồi, cả thị trường ở thủ đô to như vậy, bộ đội hải quân nuốt như thế cũng là gần hết rồi.”
Đầu tiên là các nhà máy lớn, tiếp đó là các cửa hàng bách hóa lớn, cuối cùng còn thêm Cung Tiêu Xã và cửa hàng thực phẩm phụ phẩm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận