Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 987:

Kỳ nghỉ của bọn họ vẫn còn 3 ngày cơ mà.
Cô đã hỏi ra lo lắng của cả nhà.
Bà cụ Chu và ông chụ Chu cũng nhìn bọn họ.
Chu Trung Phong nhỏ giọng nói: “Nhà máy xảy ra chuyện, mà bên tiền tuyến cũng có chuyện, yêu cầu hai chúng ta mau chóng trở về.”
Đây là do hai người lớn tuổi vẫn còn ở đây nên chưa nói lời thật, vì sợ bọn họ sẽ lo lắng.
Khương Thư Lan hơi cau mày, không nói chuyện.
Ở bên kia, bà cụ Chu vừa trông trẻ con vừa thuận miệng hỏi: “Phải gấp như vậy à?”
Chu Trung Phong phong đáp một tiếng: “Dạ.”
Bà cụ Chu còn muốn nói gì đó, lại bị ông cụ Chu ngăn lại: “Được rồi, mau đi thu dọn đồ cho mấy đứa nó trước.”
Chờ khi Chu Trung Phong và Khương Thư Lan đi vào trong nhà, bà cụ Chu mới trừng mắt nhìn ông cụ Chu, oán trách: “Ông kéo tôi làm gì? Rõ ràng thằng bé Tiểu Phong còn không nói thật có chuyện gì đâu!”
“Thế bà hỏi ra có tác dụng gì chứ?”
Ông cụ Chu hiểu rõ hơn bà cụ Chu.
“Sao lại không có tác dụng gì?”
Bà cụ Chu tính phản bác lại một câu, sau đó không biết nghĩ đến cái gì, chỉ cứng đờ không nói nữa.
“Mặc kệ là chuyện của Tiểu Phong ở bộ đội, hay là chuyện ở nhà máy, chúng ta đều không giúp được gì cho hai đứa nó.”
“Một khi đã vậy, không bằng đừng hỏi đừng nhúng tay vào, để cho người trẻ như bọn nó tự mình giải quyết tốt mọi chuyện, bà cũng không phải không nhìn ra Tiểu Phong không muốn để chúng ta lo lắng nên mới không nói sự thật.”
Tuy hiểu được đạo lý này, nhưng thân là trưởng bối sao có thể không lo lắng được.
Liên lụy đến việc dỗ dành cháu, bà cụ Chu cũng không vui vẻ được.
Vẫn là ông cụ Chu lên tiếng: “Đưa đứa bé cho tôi trông, đặt nó vào trong xe nôi, bà đi cùng với Tiểu Lý đi, thu dọn đồ đạc đầy đủ cho bọn nó, để hai đứa còn mang đi.”
Tìm chuyện để làm vẫn tốt hớn cứ ngồi suy nghĩ miên man.
Huống chi sáng sớm đã biết Thư Lan và Tiểu Phong phải rời khỏi sớm nên bọn họ đã bắt đầu chuẩn bị đồ đạc từ trước rồi.
May mắn đã chuẩn bị gần xong rồi, nếu không bây giờ sẽ luống cuống vì hai người bất ngờ phải đi.
Nghe ông bạn già nói xong, bà cụ Chu lúc này cũng đã bình tĩnh lại, bà lau mặt một chút rồi nói: “Thư Lan thích ăn vịt nướng, để tôi bảo Tiểu Quách đi mua mấy con về.”
Chờ khi bà cụ Chu đi ra ngoài, ông cụ Chu vừa trông trẻ con vừa ngẩng đầu lên nhìn hai người trong phòng, trong mắt không giấu nổi lo lắng.
Phòng trong.
Cửa bị đóng lại.
Khương Thư Lan nhỏ giọng hỏi: “Rốt cuộc thì nhà xưởng và ở bộ đội đã xảy ra chuyện gì?”
Lúc ở bên ngoài, rõ ràng có thể cảm giác được Chu Trung Phong chỉ nói một nửa.
“Ở nhà máy vốn dĩ đã nhận đơn đặt hàng thu để kết toán, chuẩn bị đưa cho em một phần lời trước, đúng lúc này vào ban đêm nhà xưởng bị cháy, đến cả kho hàng cũng bị cháy theo.”
“Cái gì?”
Khương Thư Lan nghe vậy thì ngồi ngẩn người ở đầu giường, theo bản năng lẩm bẩm: “Tại sao lại xảy ra chuyện này?”
Bọn họ nhận nhiều đơn hàng ở thủ đô như vậy, nhà xưởng bị cháy, cả kho hàng cũng bị cháy, đây chính là bị đốt cả hậu viện mà.
Chu Trung Phong: “Nguyên nhân cụ thể chưa rõ, chúng ta về đó trước rồi nói sau.”
Nói xong, anh cũng lấy quần áo đặt vào trong rương mây.
“Vậy còn chuyện còn lại? Ở chỗ bộ đội của anh xảy ra chuyện gì?”
Khương Thư Lan lại hỏi anh.
Lúc này, Khương Thư Lan trầm mặc theo, cô nhỏ giọng nói: “Chu Trung Phong, em sợ.”
Cô sợ anh phải ra tiền tuyến.
Cô sợ anh sẽ xảy ra chuyện, cô càng sợ anh sẽ không trở về nữa.
Chu Trung Phong bỏ quần áo xuống, xoa tóc Khương Thư Lan, nói: “Không có chuyện gì đâu Thư Lan, em đừng sợ nữa.”
Ra tiền tuyến là chuyện thường ngày đối với bọn họ.
Chỉ là bây giờ, anh đã có vợ con, có thêm nhiều ràng buộc.
Khương Thư Lan ôm eo Chu Trung Phong thật chặt, vào giờ khắc này, nhà xưởng cháy hay kho hàng không còn cũng không quan trọng với Khương Thư Lan.
Đối với cô quan trọng nhất chính là Chu Trung Phong.
Chỉ cần Chu Trung Phong khỏe mạnh là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận