Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 996:

Sĩ quan hậu cần gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Giải quyết xong xưởng rau củ sấy khô, Khương Thư Lan quay sang xưởng mứt: “Xưởng mứt tổn thất bao nhiêu hàng?”
“Xưởng mứt là một vòng hàng, tổng cộng 1800 cân. Còn vấn đề đơn đặt hàng của đơn vị nào...”
Sĩ quan hậu cần thở dài: “Văn phòng của tôi cũng bị cháy, cái này tôi thật sự không nhớ được.”
Tuy nhiên, may mà Khương Thư Lan bên này có sao lưu. Cô mở đơn đặt hàng ra rồi nhìn vào: ‘Xưởng mứt...”
Sau đó cô nhíu mày: “Các nhà máy lớn ở thủ đô đặt hàng là Đoan Ngọ, cái này không vội, nhưng mà...”
Sau khi nhìn kĩ lại, cô nói: “Nhưng mà đại bách hóa cùng các Cung Tiêu Xã lớn đều muốn trước ngày 21, phải giao xong hàng cho bọn họ.”
Mà hiện tại đã là ngày 17.
Chỉ còn bốn ngày, còn muốn tính cả thời gian vận chuyển. Nếu như không có hàng cho đại bách hóa cùng với Cung Tiêu Xã, bọn họ sẽ phải bồi thường.
Những chỗ này, Khương Thư Lan hiểu rõ, sĩ quan hậu cần cũng hiểu.
Đây mới chính là chỗ làm cho cậu ta sốt ruột: “Thật sự không được, để tôi đi tạ tội.”
Cũng là do cậu ta tham công liều lĩnh, bằng không làm sao xảy ra vấn đề lớn như vậy.
Mấy ngày nay, cậu ta cũng chưa đi gặp mặt tư lệnh Cao cùng sư trưởng Lôi bọn họ.
Khương Thư Lan xoa xoa giữa chân mày: “Nghĩ cách, trước tiên đưa một phần đi trước.”
Bọn họ còn xây xưởng, nếu làm mứt khẳng định là không kịp rồi.
Cô nghĩ nghĩ: “Có thể thu mua từ trong tay dân chúng được không?”
Cái này… Sĩ quan hậu cần theo bản năng mà nhìn cô: “Hình như là có thể.”
Nhà máy bọn họ vẫn luôn thu mua mứt ở trong tay dân chúng.
Mứt không giống như rau củ sấy cùng đồ hộp chỉ có thể tự mình làm.
Ngược lại, mứt và đồ biển giống nhau, đều là trời đất sinh ra không cần tiền. Dân chúng có thời gian nhàn rỗi đều sẽ tranh thủ thời gian đi kiếm thêm khoản thu nhập này.
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, dường như đều thấy được chút khả thi từ trong mắt đối phương.
Vừa đúng lúc bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa: “Chị ơi, chị ở đâu?”
Lời này vừa ra, toàn bộ văn phòng nháy mắt trở nên yên tĩnh.
Tất cả mọi người theo phản xạ mà nhìn về phía cửa.
Sĩ quan hậu cần còn đang sứt đầu mẻ trán, cậu ta theo bản năng hỏi một câu: “Ai vậy?”
Duy nhất chỉ có Khương Thư Lan hiểu rõ trong lòng, cô kéo ra ghế dựa, liền đi ra cửa văn phòng, mở cửa: “Lệ Mai.”
Chỉ cần một tiếng chị ơi, cô liền biết đối phương là ai.
Trên chóp mũi Lê Lệ Mai đều là mồ hôi, khuôn mặt nhỏ cũng bị lấm lem, nhưng thời điểm nhìn thấy Khương Thư Lan, đôi mắt lại sáng lấp lánh: “Chị!” Cô ấy đã rất lâu chưa nhìn thấy chị Thư Lan.
Khương Thư Lan vội kéo cô tiến vào: “Tại sao lại thế này? Dơ hề hề kia kìa.”
Lê Lệ Mai cười hì hì: “Không có gì, mấy ngày nay bận rộn nên không có chú ý rửa mặt.”
Sau đó, giơ tay tùy ý mà dùng ống tay áo lau mặt, không chút nào để ý nói: “Chị ơi, có phải mọi người đang thiếu rau củ sấy khô cùng quả khô không?”
Cô ấy biết nhà máy cháy sớm hơn so với Khương Thư Lan, bởi vì thời điểm nhà máy bị cháy, Khương Thư Lan ở thủ đô, mà cô ấy lại ở hải đảo.
Từ khi biết nhà máy cháy, phía bên cô ấy liền bắt đầu xuống tay chuẩn bị.
Khương Thư Lan sửng sốt, lôi kéo tay cô ấy đi vào, lại lấy cho cô ấy một ly tráng men nước sôi để nguội: “Đúng vậy.”
Lê Lệ Mai cầm ly tráng men tu một hơi ừng ực từng ngụm nước, thở một hơi, lúc này mới hỏi: “Còn thiếu bao nhiêu?”
Khương Thư Lan cũng không gạt cô: “Rau củ sấy khô thiếu gần hai ngàn cân, mứt thiếu 1800 cân.”
Lê Lệ Mai nhíu mày: “Nhiều như vậy ư?”
Cô ấy còn tưởng rằng bản thân đề nghị người trong tộc đẩy nhanh tốc độ hàng hóa liền đủ rồi cơ.
Không nghĩ tới còn thiếu nhiều như vậy.
“Ừ, lần này cháy mất nhiều đồ vật.”
Giọng nói Khương Thư Lan còn chứa không ít lo lắng. Kỳ thật, cô không xác định được dù có gấp rút xây dựng nhà xưởng, còn có thể đẩy nhanh tốc độ hay không, đặc biệt là một ngàn tám trăm cân mứt kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận