Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 101. Chăm sóc trên giường 7

Chương 101. Chăm sóc trên giường 7

"Chị đem về đi." Vệ Thế Quốc nói.

"Đem cái gì mà đem? Hai thằng nhóc kia ăn không thiếu thứ gì, để em dâu giữ lại ăn." Vệ Thanh Mai trừng mắt nhìn anh. Cuối cùng cái gì cũng không cần, xách cái giỏ ôm con gái đi về.

Trong lòng Tô Tình cũng cảm thán người chị cả này thật thương người em trai Vệ Thế Quốc, thật sự có khí phách của một người chị cả, cô có thể hưởng phúc cùng Vệ Thế Quốc rồi.

"Chờ đến khi cầm được thịt dê, cho chị cái chân để bồi bổ cơ thể." Sau khi Tô Tình cất trứng gà liền nói với Vệ Thế Quốc.

"Được." Vệ Thế Quốc gật đầu, chị của anh chắc chắn không dễ dàng, lo liệu một nhà lớn nhỏ, cũng may cuộc sống có thể coi như hài lòng, mặc dù chân chị anh không tốt, nhưng thân thể không tệ. Cho dù thím thông gia thích so đo, nhưng cũng là một người hiểu chuyện, không bạc đãi chị anh.

"Nhắc tới em còn chưa từng thấy cô em chồng nhỉ?" Tô Tình nhướng mày nói.

"Con bé rất ít khi quay về." Vệ Thế Quốc nói.

Tô Tình cười một tiếng, cô có thể hiểu rõ cô em chồng, không phải người dễ dàng chung sống giống chị cả, quan tâm đến anh em nhà mẹ.

Tô Tình cũng không nói nhiều, lấy áo len của cha mẹ ra đan, vừa đan vừa nói: "Lại nói khi nào đội chúng ta phát tiền?"

Thái Mỹ Giai còn thiếu cô tiền, phải tìm cơ hội để lấy lại, mười hai đồng ném xuống nước còn thấy chút gợn sóng lăn tăn mà lại đem cho một người không minh bạch như Thái Mỹ Giai.

"Chỉ vài ngày nữa thôi." Vệ Thế Quốc nói.

"Em còn chưa hỏi anh, mỗi tháng mua nhiều thứ về như vậy, liệu chúng ta còn đủ tiền tiêu không?" Tô Tình chớp mắt, hỏi. Vệ Thế Quốc gật đầu: "Trước kia một mình anh không tiêu gì nhiều, tiền cũng giữ lại."

"Lấy ra đi, sau này em quản tiền, anh cần dùng thì em đưa." Tô Tình bình tĩnh tuyên bố cô phải nắm giữ tài chính trong nhà.

Vệ Thế Quốc cười một tiếng, nói: "Em biết tiền để chỗ nào không?" Anh đi tới đầu giường âm thầm lấy ra một hộp gỗ, tiền của nhà đều để ở đây.

Nhận lấy từ tay anh Tô Tình mới nói: "Anh đưa cho em với em tự lấy là hai chuyện khác nhau, đồng chí Vệ Thế Quốc, từ bây giờ em nhận lấy quyền tài chính từ tay anh."

Vệ Thế Quốc cười.

Tô Tình cười liếc anh một cái, sau đó kiểm kê lại tiền trong nhà.

Lúc Vệ Thế Quốc chưa cưới cô không biết dùng tiền làm gì, nhưng vẫn tiêu một ít, bởi vì sẽ đi đổi một ít vật liệu mang cho chị cả và em ba, nhưng cũng chỉ là chuyện thỉnh thoảng.

Cho nên phần lớn tiền được tích trữ lại, nhưng sau khi nên duyên với cô, số tiền này tiêu khá nhanh. Nhưng may là như vậy, Tô Tình cũng tính ra được mấy trăm đồng gửi ngân hàng.

Nhưng Tô Tình rõ hơn hết, Vệ Thế Quốc không dám nói rằng anh thấy lão Vệ nhà anh đã sớm cất giấu một tượng hoàng ngư nhỏ và đổ cổ mấy năm trước, những thứ đó được chôn ở dưới đất sau nhà.

Tô Tình cũng có tiền, cha mẹ cô gửi tới, cũng được tích lại, chỉ là trước đây không quen nên cô nhận tiền của họ, nhưng sau đó không lấy nữa, bây giờ lấy ra, số tiền gửi ngân hàng có gần sáu trăm đồng.

"Vợ, chuyện đã bàn bạc có ổn không?" Vệ Thế Quốc do dự nói.

"Hả?" Tô Tình nhìn anh.

"Vợ, sau này không bảo cha mẹ gửi đồ tới?" Vệ Thế Quốc vẫn cứ nhìn cô nói.

Tô Tình hiểu ngay, đặt tiền sang một bên, dựa vào trong ngực anh nói: "Em biết em đã là khuê nữ gả đi, cứ để cho cha mẹ chu cấp như vậy là không tốt, dễ khiến người khác nói ra nói vào, hơn nữa các anh cũng phải cưới vợ, mặc dù cha mẹ ta là chu cấp cho con gái họ, rốt cuộc có thể vẫn dễ sinh ra mâu thuẫn gia đình."

Cô là khuê nữ đã được gả đi, dù cho cha mẹ thương cô, nhưng cuối cùng chuyện như vậy không thể lâu dài, không cần Vệ Thế Quốc nói, chính trong lòng cô cũng đã hiểu rõ.

Nói xong, Tô Tình cứ nhìn Vệ Thế Quốc: "Thế Quốc, em biết anh có bản lĩnh, hoàn toàn có thể nuôi em trắng trẻo mập mạp, nhưng bất kể là ai, gả cho gà thì theo gà gả cho chó thì theo chó, cơm canh đạm bạc với anh em cũng chịu, nhưng bây giờ trong bụng em có hai đứa nhóc anh trai em gái họ Vệ, nếu trong bụng không bồi bổ tốt thì sau này sinh ra rất khó bù đắp. Con đường của anh rất tốt, nhưng lại không được sáng, nhưng những gói hàng cha mẹ em gửi tới lại có thể quang minh chính đại mang ra ngoài. Thế Quốc, chúng ta nhẫn nại một chút nhé?"

Năm nay là cuối năm bảy lăm, sang năm số lượng trợ giúp cũng dần ít đi, năm sau khôi phục kì thi đại học.

"Vợ, anh biết." Vệ Thế Quốc nghe xong không khỏi cảm động.

"Trong lòng anh không cần cảm thấy gánh nặng, anh trai Vệ và em gái Vệ là cháu trai cháu gái ngoại của cha mẹ em, họ vì con gái, vì cháu ngoại của họ mà gửi ít đồ qua cũng là tâm ý của người làm trưởng bối. Hơn nữa việc em gả tới nơi này cũng khiến họ đủ khổ sở, nếu em còn không cần đồ của họ nữa, họ nhất định sẽ càng khó chịu hơn, chuyện này cũng phải từ từ tính." Tô Tình nhẹ giọng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận