Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 102. Chăm sóc trên giường 8

Chương 102. Chăm sóc trên giường 8

"Ừ, là do anh vội vã." Vệ Thế Quốc ôm cô nói.

"Phàm là đàn ông có chút khí phách cũng không thích ăn bám, anh không muốn như vậy, lúc này anh có bản lĩnh không muốn ăn cơm mềm của em, nhưng anh tin em, hiện tại đều chỉ là tạm thời, sau này chúng ta nhất định sẽ có ngày thăng quan tiến chức!" Tô Tình nghiêm túc nói.

Trong lòng Vệ Thế Quốc thỏa mãn, người phụ nữ của anh khẳng định như vậy sao có thể không thỏa mãn?

Anh cười nhìn cô nói: "Không sợ cả đời này anh bắt em ăn trầu thay thức ăn sao?"

"Sợ gì, cùng lắm là em nuôi anh, anh từng thấy qua sách này chưa? Trong sách có Hoàng Kim Ốc, trong sách có nhan như ngọc!" Tô TÌnh chỉ vào sách, nói.

Trước đây cô cũng có lúc viết một bài văn liên quan tới thanh niên trí thức xuống nông thôn, còn có một bài về cuộc sống tương lai của thanh niên trí thức xuống nông thôn được gửi bản thảo đi, chỉ không biết có thể được tuyển dụng hay không? Nếu có thế thì sẽ có tiền nhuận bút.

"Anh không muốn ăn cơm mềm của cha chồng mẹ vợ, nhưng tanh ăn cơm mềm của vợ anh, lớn tuổi rồi, ăn một miếng cũng được!"

Vệ Thế Quốc cũng biết anh là người đi gửi cho cô, lúc này trong lòng mềm nhũn, ôm lấy cô vợ vừa bảo sẽ nuôi anh mà cười nói. Có tiền hay không không quan trọng, nhưng sự chăm chỉ của vợ khiến anh được an ủi cực kỳ.

"Phải, chỉ cần chăm sóc em trên giường thật tốt, những chuyện khác đều rất dễ nói." Vẻ mặt Tô Tình sáng như vàng nói.

Vệ Thế Quốc dở khóc dở cười, nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của cô, cười nói: "Anh ở đây phục vụ em mọi nơi mọi lúc!"

Lời này vừa nói ra, Tô Tình khẽ đánh anh: "Không đứng đắn!"

Vệ Thế Quốc bày tỏ rằng anh rất đứng đắn, đến ban ngày cũng đứng đắn, ôm lấy cô trên giường hôn tới tấp hơn mười phút, trực tiếp khiến người bị hôn mơ màng đến chảy nước mắt, nhưng cuối cùng vẫn là tự mình thua thiệt, không thể tả nổi thậm chí còn lợi hại hơn.

Lúc Tô Tình đan áo len cho cha cô được hai phần ba thì đại đội liền phát tiền.

Ngoại trừ giữ lại mấy con heo nái cuối năm giết lấy thịt thì còn có mấy con heo đang chửa, năm nay cũng bán không ít heo béo mập, hơn nữa lương thực đang chờ thu hoạch, năm nay tiền của đội sản xuất cũng đủ dùng.

Cho nên liền bắt đầu phát tiền.

Bản thân Tô Tình không có tiền, sở dĩ cô không được tiền trợ cấp là bởi vì có chung một sổ hộ khẩu với Vệ Thế Quốc, vốn dĩ Vệ Thế Quốc có thể được phát không ít, nhưng đã chia cho cô một ít, cũng chỉ dư lại hơn ba mươi đồng.

Nhưng đó cũng là một khoản tiền không ít.

Chỉ là trong thôn gia đình giàu có quả thật có không ít, ví dụ như năm nay lợn của nhà Mã đại nương được xuất chuồng, nhà bác ấy tổng cộng được chia hơn ba trăm đồng, số tiền này lại được chia đều cho nhà mấy đứa con trai, từng nhà đều có không ít.

Đương nhiên rồi, nhà giàu như vậy đều là những nhà hiếm thấy, cũng chỉ vài nhà có mà thôi, trong nhà đều có nhiều sức lao động khỏe mạnh.

Trong đó trong nhà Vương Mạt Lị cũng có.

Vương Mạt Lị liền rất vui vẻ, đến hỏi Tô Tình có muốn mua cái gì không? Cô ấy định đi vào trong thị trấn, muốn đi xé vải về may quần áo.

Tháng sau phải đi xem mắt, muốn làm bản thân đẹp lên.

Vương Tiểu Cúc và Trần Song Song hồi đầu tháng đều gả đi rồi, hôn lễ đều tương đối đơn giản, lần này đến lượt Vương Mạt Lị.

Tô Tình cũng rất vui mừng cho cô ấy, hỏi: “Nhà ai vậy?”

“Chính là Thẩm Tòng Quân của nhà họ Thẩm, chẳng phải là anh ấy tham gia quân ngũ sao, cuối năm nay muốn xuất ngũ trở về.” Vương Mạt Lị mắc cỡ đỏ mặt, nói.

“Tôi không có quen, chưa từng thấy qua, trông như thế nào?” Tô Tình hỏi.

“Tôi cũng rất nhiều năm không gặp anh ấy rồi.” Vương Mạt Lị ngượng ngùng nói, nhưng mà dáng người thì cô ấy vẫn còn nhớ, cao cao, không biết bây giờ thì như thế nào.

“Nhìn bộ dạng xuân tâm nhộn nhạo của cô nàng, xem ra con người Thẩm Tòng Quân này còn chưa trở về mà đã giành được lòng giai nhân trước một bước rồi.” Tô Tình cười nói.

Vương Mạt Lị xấu hổ không thôi, dậm chân nói: “Cô còn như vậy thì tôi không nói chuyện với cô nữa!”

“Được được được, cô nói xem, điều kiện của nhà anh ta như thế nào? Chị em tốt của tôi sắp xuất giá rồi, tôi cũng phải nghe ngóng một chút chứ phải không?” Tô Tình hỏi.

Vương Mạt Lị thở dài, nói: “Cha mẹ của anh ấy không được tốt lắm, đặt biệt thiên vị em trai của anh ấy, nếu không thì năm nay đã 25 tuổi rồi mới nói chuyện mai mối!”

Tô Tình sửng sốt một chút, nói: “25? Còn lớn hơn Vệ Thế Quốc một tuổi?”

Vương Mạt Lị châm chọc nói: “Còn không phải sao, thiên vị đến chân trời luôn rồi, đây là ước gì Thẩm Tòng Quân có thể luôn gửi tiền về nuôi sống đứa con nhỏ bảo bối cái gì cũng không làm của bà ta, cô đã nhìn thấy chưa, xe đạp Thẩm Tòng Kim cưỡi đi học, còn có đồng hồ trên cổ tay của cậu ta, tất cả đều là dùng tiền trợ cấp của anh hai Thẩm Tòng Quân của cậu ta mua đó, bằng không thì với điều kiện của nhà họ Thẩm, còn có thể mua được những cái đó sao?”

“Cô nói rõ cho tôi nghe đi, sao tôi nghe thấy không dễ nghe như vậy nhỉ!” Tô Tình nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận