Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 112. Cô Đường hiền từ 2

Chương 112. Cô Đường hiền từ 2

Mấy năm nay cuộc sống tuy rằng không dễ dàng gì nhưng so với những lúc không được xem là con người, bà sống đã tốt hơn rất nhiều rồi, bởi vì có sự chăm sóc chiếu cố của nhà cán bộ nên không có ai dám bắt nạt bà cả.

Bằng không bây giờ đã được sửa lại án rồi, cũng sẽ không có tinh thần diện mạo tốt như thế này.

Nhưng mà bà sống còn tốt, còn những cấp dưới khác cuộc sống lại cực khổ mười phần, bà không lo lắng người khác chỉ là lo lắng cho chồng mình, sợ gặp phải không may. May mắn là chồng bà không sao cả.

Hiện tại bà sửa được lại án sai rồi, chồng bà cũng người là trong sạch, cho nên bà tin tưởng rất nhanh thôi chồng bà cũng sẽ được sửa lại án sai, bà chỉ cần ở đây đợi chồng bà thôi!

Tô Tình đi pha cho bà một ly sữa mạch nha, cho bà uống xong, lúc này mới kêu bà tạm nghỉ ngơi một chút, còn cô đi chuẩn bị bữa trưa.

Bà Đường trạng thái tinh thần rất tốt, hơn nữa thực ra trong lòng bà đang rất gấp gáp, muốn gặp được chồng mình, hiển nhiên không thể an tâm được, liền đi qua phòng bếp nhóm bếp cho Tô Tình.

Tô Tình vừa cắt cải thảo vừa cười nói: “Cô ơi, cô thích ăn như thế nào ạ?”

“Cái gì cô cũng ăn được.” Bà Đường cười nói.

“Vậy con làm món hơi thanh đạm một chút nhé?” Tô Tình cười nói, nghĩ lúc nãy bà vừa ngồi xe lại, ăn thanh đạm một chút cũng được.

“Được.” Bà Đường cười cười.

Tô Tình cắt xong cải thảo liền bắt đầu cắt thịt heo, thịt heo này là trời hôm nay vừa sáng Vệ Thế Quốc đã đi mua về, lúc trước mua sườn dê ăn hết rồi, cho nên hôm nay trước khi đi ra ngoài thì đi mua thịt heo về trước.

Đằng trước nhặt củi đều tương đối gần, nhưng hiện tại đi cùng Vương Cương bọn họ đều đi nơi xa hơn nhặt củi, còn đẩy theo một chiếc xe đẩy đi nữa cơ, Tô Tình cũng cuốn cho anh vài miếng bánh trứng bảo anh đem theo để buổi trưa ăn, có lẽ phải gần buổi chiều bọn họ mới trở về.

Lúc này vừa mới gần trưa.

Buổi trưa Tô Tình làm một món cải thảo chưng thịt heo, một đĩa trứng chiên coi như xong bữa trưa, đương nhiên còn có cháo khoai lang, cái này là phần buổi sáng luộc nhiều còn dư lại, buổi trưa cũng không cần nấu lại, chỉ cần hâm nóng là có thể là ăn rồi.

Còn buổi tối cô cũng chuẩn bị xong rồi, tối nay ăn cá hầm, trong thau vẫn còn một con cá một cân đấy, đây là tối qua Vương Mạt Lỵ cầm qua cho.

Anh trai cô ấy đã đi giăng lưới, kéo lên được cũng không ít thứ, cho nên qua cho bọn họ một con.

Hai người ăn trưa xong, Tô Tình dọn dẹp bát đũa, nói: “Cô ơi, cô đi nghỉ ngơi đi ạ.”

Bà Đường cũng không từ chối nữa, đi vào phòng tạm nghỉ một lúc, căn phòng chuẩn bị cho bà thật sự quá chu đáo rồi, cái gì cũng có, chăn cũng dày dặn ấm áp như vậy.

Vốn dĩ bà chỉ định nằm một chút, nhưng không nghĩ tới một giấc này lại ngủ ngon như vậy, đợi lúc bà tỉnh lại đều nghe bên ngoài có tiếng nói cả rồi.

Bà còn tưởng là học sinh của chồng bà trở lại rồi, mặc quần áo lên bước ra ngoài xem nhưng không phải, người tới là người đưa hàng của bưu cục, đang ở trước cửa nhà.

“Vợ Thế Quốc ơi, cha mẹ cô lại gửi đồ qua đây cho cô à?” Một bà thím hỏi nói.

“Không phải, đây là thư của nhà xuất bản bên kia gửi qua đây đấy.” Tô Tình còn chưa cất lời, người đưa thư đã nói ra.

“Nhà xuất bản gì cơ?” Mã đại nương vừa đúng lúc qua tìm Tô Tình nói chuyện trong nhà, đây không phải vì nghe có bà mợ của cô tới nên qua xem sao, cũng tới xem thử liền nghe thấy chuyện này, nên thuận miệng hỏi một câu.

“Lúc trước cháu có viết hai bài văn rồi gửi bản thảo qua cho họ, đây là có thư đáp lại rồi.” Tô Tình cũng có hơi căng thẳng, không biết có được nhận không đây?

Chẳng qua là mới mở thư thì phát hiện bên trong rơi ra năm đồng tiền.

“Ôi chao, không phải nói cái gì mà nhà xuất bản gửi thư lại sao, làm sao bên trong lại có tiền nữa đấy?” Bà thím kia kinh ngạc hỏi.

Người đưa thư đã hiểu rõ, có chút ngưỡng mộ khâm phục nói: “Đây là bài văn của thanh niên trí thức Tô được nhà xuất bản nhìn trúng rồi đấy, đây là tiền phí bản thảo đó.”

“Bài báo cũng thể kiếm ra tiền ư?” Bà thím ngây ngốc nói

Mã đại nương cũng hiếu kỳ như vậy, cũng chưa nghe qua chuyện như thế này bao giờ.

“Đương nhiên có thể kiếm tiền, nếu như viết hay được nhà xuất bản nhìn trúng, nhà xuất bản sẽ gửi tiền bản thảo, hơn nữa bài văn còn được đăng báo đấy!” Người đưa thư nói: “Chẳng qua là yêu cầu cực kỳ cao, bài văn bình thường căn bản là không được, chỉ có cực kỳ đặc sắc mới được, dẫu sao muốn lên báo để toàn tỉnh, thậm chí toàn nước xem cơ mà.”

Bà thím kia nghe xong liền sững sờ, Mã đại nương trên mặt toàn là tán tưởng, nói: “Vợ Thế Quốc, cháu thật là có bản lĩnh đấy, viết bài văn đều có thể đăng báo rồi!”

Được đăng lên báo giấy để nhân dân toàn quốc đều có thể nhìn thấy bài văn mà bản thân viết, việc này vinh hạnh biết bao đây?

Tô Tình bị mọi người khen ngợi mãnh liệt như vậy liền có chút ngượng ngùng, nói: “Cũng không bao nhiêu tiền cả.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận