Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 115. Cô Đường hiền từ 5

Chương 115. Cô Đường hiền từ 5

Lại nói tới chỗ thanh niên tri thức bên này, chuyện Tô Tình gửi bản thảo cho nhà xuất bản còn được chọn trúng, đám thanh niên tri thức đều nghe nói cả rồi, nhưng cũng không tính là bất ngờ, nhất là cùng Tô Tình xuống nông thôn vẫn còn Thái Mỹ Giai và Bùi Tử Du, bởi vì đều biết thành tích thời đi học của Tô Tình, đều là hạng nhất hạng nhì.

Chẳng qua biết thì vẫn biết nhưng đố kỵ thì vẫn đố kỵ.

Cuộc sống của Bùi Tử Du những ngày này trôi qua không tệ, cảm tình với Trần Tuyết cũng tiến thêm một bước, hai người cũng hẹn hò bí mật không ít, hơn nữa ở nơi không người cũng sẽ vụng trộm hôn cái miệng nhỏ gì đó, tư vị tốt đẹp khỏi nói.

Mặc dù cuộc sống phong phú như vậy, nhưng lúc này nghe tới cuộc sống Tô Tình rất tốt, cũng rất có tiền đồ, anh ta vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc và sa sút.

Lúc trước ở trong tay thì anh ta không thèm để ý, bây giờ rời xa khỏi anh ta rồi, anh ta vẫn còn chút hoài niệm

Anh ta nghĩ, đây có lẽ là thứ không đạt được vĩnh viễn là thứ đẹp nhất chăng.

Cũng như anh ta, Thái Mỹ Giai cũng đố kỵ gần chết, Tô Tình là một người phụ nữ giả dối hay ra vẻ, rõ ràng đã có tiền như vậy rồi, vậy mà còn tới chỗ thanh niên tri thức, trước mặt nhiều người đòi tiền cô ta, khiến cô ta không đưa không được, bây giờ bài văn còn được đăng báo hơn nữa còn có tiền bản thảo, ở trong thôn chơi trội, là từ lúc nào bắt đầu như vậy? Tại sao chuyện tốt gì cũng vây quanh cô chứ!

Trong phút chốc cô ta dường như cảm thấy... kể từ khi không làm bạn với cô ta nữa thì Tô Tình trở nên may mắn hơn rồi?

Nhưng cô ta tuyệt đối không thừa nhận điều này.

Một cô gái thanh niên tri thức tiến vào nói: “Thái Mỹ Giai, ở ngoài có người tìm cô đấy.”

Thái Mỹ Giai còn bối rối không biết là ai, trước đây nếu có người tìm cô ta, tuyệt đối không ai khác ngoài Tô Tình, sau này có lẽ là Vương San Hô.

Nhưng gần đây Vương San Hô mới cưới, đang thời gian nồng thắm, hận không thể cả ngày cùng thanh niên tri thức Tôn ở trên giường không ra ngoài, chẳng có rảnh rỗi mà tới tìm cô ta đâu.

Đi ra nhìn một cái mới biết là sáu Vương.

Vốn dĩ là không làm sao bình tĩnh được, bởi vì trong lòng đang đố kỵ với Tô Tình, ở đâu ra tâm trạng tốt để đối phó với sáu Vương đây.

Nhưng khi sáu Vương móc ra một quả trứng gà cho cô ta, mặt cô ta liền giương lên cười, mặc dù trên miệng kiên quyết từ chối: “Anh sáu, tôi làm sao có thấy cầm trứng gà của anh chứ? Anh cầm về đi, hiện tại San Hô mới kết hôn, lúc này cần bồi bổ thân thể đấy, để cô ấy ăn đi.”

Sáu Vương quýnh lên, nôn nóng nói: “Cái này có là gì đâu. Trong nhà còn sợ không có trứng gà ăn sao? Đây là cầm qua cho em đấy, cũng chỉ là hiện tại thời tiết không tốt, bằng không ngày nào anh cũng cầm trứng gà qua cho em.”

Vừa nói vừa cầm quả trứng nhét vào tay Thái Mỹ Giai, trên mặt Thái Mỹ Giai lộ rõ cảm kích, dịu dàng nói: “Anh sáu đối với em quá tốt rồi.”

Sáu Vương rất vui vẻ, nói: “Cái này có là gì, anh định đi vào thành một vòng, em có muốn đi cùng anh không?”

Thái Mỹ Giai đương nhiên sẽ không đi cùng anh ta rồi, lắc lắc đầu: “Em cùng San Hô lúc trước mới đi rồi.”

Sáu Vương có chút thất vọng, nhưng cũng không nói gì, cùng cô ta nói chuyện một lúc, sau đó mới quyến luyến không nỡ mà trở về.

Quả trứng gà cứu vãn lại tâm tình của Thái Mỹ Giai, khiến cô ta có chút dương dương đắc ý, nhìn xem, không phải cô ta cũng có người theo đuổi đấy sao?

Hơn nữa người theo đuổi này còn không chỉ có một sáu Vương đâu, không ít thanh niên trong thôn đều muốn giúp cô ta làm việc đấy, lén lút cho cô ta trứng gà như này cũng có.

Cô ta đỏ mặt từ chối, cuối cùng ‘bất đắc dĩ’ mới miễn cưỡng ‘nhận lấy’.

Lại nói ở trong nhà bên này.

Vệ Thế Quốc đã cùng Vương Cương và Vương Thiết buộc một xe củi trở về, đều là củi khô không cần phơi, hoàn toàn rất dễ đốt cháy.

Ba người chia đều ra, số lượng so với nhặt ở lân cận thì nhiều hơn nhiều.

“Cô ơi, sau này vợ của con nhờ cô chăm nom một chút.” Vệ Thế Quốc vừa chất củi vừa cười nói.

Bà Đường có ấn tượng rất tốt với anh, vừa cao vừa lớn, màu da lúa mạch, vừa nhìn là biết là người rất khỏe mạnh.

Chẳng trách lão già nhà này ở ttrong thư khen không ít.

“Cái này tính là gì? Giao cho cô con cứ yên tâm là được.” Bà Đường ở phía dưới đưa củi cho anh, cười nói, lại nhỏ tiếng nói: “Cô đã bắt mạch cho vợ con rồi, nếu không có gì ngoài ý muốn mà nói, vợ của con có lẽ là cái thai long phượng thai có phúc nhất!”

Vệ Thế Quốc sớm đã nghe vợ mình nằm mơ thấy rồi, nhưng lần trước đi bệnh viện khám bác sĩ cái gì cũng không nói, vợ của anh khẳng định cũng sẽ không nói ra, không nghĩ là vợ của thầy Cung bắt mạch thì có thể ra được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận