Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 116. Cô Đường hiền từ 6

Chương 116. Cô Đường hiền từ 6

“Cái này bắt mạch cũng ra ư?” Vệ Thế Quốc nói.

“Người khác có lẽ không được, nhưng cô đây có thể đấy, thông thường thì không sai đâu.” Bà Đường cười nói.

Vệ Thế Quốc nhếch mép cười.

Bà Đường nói xong chuyện này mới nhẹ nhàng hỏi: “Thầy của con hiện tại như thế nào rồi?”

“Cô yên tâm, thầy tất cả đều tốt, thầy ấy cũng rất nhớ nhung cô đấy. Chắc lúc này thầy khẳng định đã nghe nói cô tới thôn rồi, buổi tối con lại đi qua nói một tiếng, ngày mai con dẫn cô đi qua bên đó xem xem.” Vệ Thế Quốc nói.

“Được.” Bà Đường vui mừng nói: “Cũng may là có con.”

“Cô à, cô đừng nói cái này, quá xa lạ rồi, đều là việc con nên làm.” Vệ Thế Quốc noi, thầy của anh đúng là dốc lòng dốc sức chỉ dạy, kiến thức trong sách thầy đều giảng giải kỹ càng cho anh, lại còn sẽ nói cho anh một số kiến thức thường thức bên ngoài, có thể nói anh có thể có một phần tâm trí cùng năng lực như giờ, thoát không khỏi quan hệ với sự dạy bảo của thầy.

Bà Đường cười cười, hiểu rõ hai vợ chồng trẻ đều là người chân thật, cũng không nói thêm mấy lời khách sáo nữa.

“Em cưới được cô vợ này rất tốt, không chỉ có tri thức, hiểu lễ nghĩa, có tài năng văn học, nói chuyện và làm việc cũng có tiến có lùi, thẳng thắn và phóng khoáng, hơn nữa còn hòa thuận với hàng xóm láng giềng, đấy là dáng vẻ người phụ nữ giúp chồng nuôi dạy con cái!” Bà Đường khen ngợi nói.

Ấn tượng của bà đối với Vệ Thế Quốc và Tô Tình đều vô cùng tốt.

Khen Vệ Thế Quốc thì cũng bình thường, nhưng khen vợ anh thì anh liền cực kỳ đắc chí.

Anh cũng nghe nói chuyện vợ nhận được tiền nhuận bút, dù chỉ có 5 đồng nhưng đây không phải cũng là một khởi đầu rất tốt sao? Nếu như vợ anh sau này có thể dựa vào việc này để kiếm tiền, cũng có thể không cần xuống đồng nữa.

Nhìn cô xuống đồng kiếm điểm công anh cũng cực kỳ không nỡ, chỉ là nếu không để cô xuống đồng làm việc người trong thôn chắc chắn sẽ chú ý, nhưng cô có thể viết bài đăng báo kiếm tiền nhuận biết, vậy ai còn có thể nói được cô?

Nếu như thật có người nói, vậy thì nói cần linh cảm cho bài báo, chuyện này phải tiêu hao tâm trí và tinh thần rất lớn, nào có dễ viết như thế? Một bài báo có thể kiếm 5 đồng tiền nhuận bút, chuyện này dễ dàng lấy được vậy sao?

Hơn nữa ở đây hiếm có người có thể đăng báo, chuyện này tính ra cũng là vinh quang nho nhỏ của công xã, không xuống đồng mà chuyên tâm viết bài cũng là vì mang về vinh quang cho công xã!

Tô Tình không biết sự vui mừng của chồng mình, cô giờ đang kho cá.

Lần trước Vệ Thế Quốc còn cầm về một hủ sốt tương ớt, cô rất thích nên dặn anh lần sau lấy nhiều thêm tí, lúc khó cá cho một thìa sốt tương ớt vào là hợp nhất.

Ngoài cá kho còn có củ cải xắt sợi luộc, một món khẩu vị đậm đà, một món thanh đạm, kết hợp ăn cùng với bánh bao bắp là đúng bài!

“Ngày mai anh có đi kiếm củi không?” Tô Tình nhìn anh đi lại hỏi.

Vệ Thế Quốc nói: “Anh không đi nữa.” Củi đã đủ dùng, mấy hôm trước anh cũng đã mang một chuyến qua nhà chị cả, tất cả đều là củi cứng, cũng có thể đốt được.

“Vậy ngày mai anh có rảnh thì xay bắp có ở nhà mình đi nhé, nhớ xay mấy lần cho nhuyễn mịn tí nhé.” Tô Tình nói.

“Ừ.” Vệ Thế Quốc trả lời cô, sau đó nói: “ Vợ à, em giỏi thật.”

Tô Tình cũng biết anh nói về cái gì, liếc nhìn anh cười nói: “Vậy nếu không thì anh cho rằng chuyện em nói em có thể nuôi anh là giả sao?”

Vệ Thế Quốc tiếp tục nịnh nọt cô: “Anh không hề cho rằng là giả, bản lĩnh của vợ anh người ngoài không biết thì thôi, anh làm sao mà không biết được chứ?”

“Mồm mép tép nhảy, anh học ai đó?” Tô Tình hắng giọng rồi nói.

“Là lời nói xuất phát từ đáy lòng đó.” Vệ Thế Quốc kêu oan.

Tô Tình cười mắng một tiếng, bây giờ cô phát hiện người đàn ông này ngày càng nhanh mồm nhanh miệng, trước đây nói rất ít, bây giờ đã có thể nói chuyện với cô. Bận rộn một lúc cơm nước cũng gần như xong xuôi rồi, cô bưng mấy món này vào phòng sau đó mới gọi cô Đường ra ăn cơm. Quây quần cùng nhau ăn cơm cũng rất vui vẻ.

Tô Tình hỏi bà về cuộc sống ở bên trang viện kia, cô nhìn ra được bà ấy không gặp phải quá nhiều trắc trở ở đó, nếu không sẽ không có trạng thái tinh thần như thế này.

Vì vậy mới dám hỏi, nếu không thì cô sẽ không dám hỏi đâu do đó chính là phơi bày “vết sẹo” của người khác.

Cô Đường nói về cuộc sống ở bên kia, Tô Tình xúc động nói: “Là do cô là người tốt nên được báo đáp đây mà.”

Cô nghe Vương Mạt Lỵ nói trước khi lấy cô Vệ Thế Quốc cơ bản là không đi ra khỏi thôn. Nhất là mấy năm trước đó, có một lần Vương Mạt Lỵ cùng mẹ lên trấn cũng bị dọa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận