Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 117. Cô Đường hiền từ 7

Chương 117. Cô Đường hiền từ 7

Bởi vì nhìn thấy cảnh tượng phiên đấu tranh, quả thật là quá dọa người.

Nói ra thì cũng là những đời trước của nhà họ Vệ tích đức cho đời sau, vì vậy đa số người trong thôn đều bảo vệ ba chị em Vệ Thế Quốc, mấy năm gần đây mới bắt đầu nhưng bọn họ cũng không phải chịu giày vò gì quá đáng.

Hơn nữa Vệ Thế Quốc là người chịu thương chịu khó, công việc nặng nhọc trong thôn còn có sửa đập chứa nước,... anh đều làm, vì vậy không phải chịu những tra tấn sỉ nhục mà bên ngoài mang đến, như là đi diễu phố, cạo tóc gì gì đó.

Ăn xong cơm tối, Vệ Thế Quốc liền đi thu dọn bát đũa và phòng bếp.

Bà Đường đưa tiền và phiếu cho Tô Tình.

“Cô làm gì vậy ạ? Tô Tình vội nói.

“Đây là số tiền và phiếu mà bên trên bồi thường cho cô.” Bà Đường có mấy ngàn hơn bà đều để trong sổ tiết kiệm, tiền có thể gửi nhưng phiếu thì không thể, có một chồng dày hối phiếu, nhưng sổ tiết kiệm và phiếu này đều đưa hết cho Tô Tình.

Bà ấnói: “Cô biết con với Thế Quốc không có ghét bỏ bọn cô, nhưng bọn cô cũng không thể tăng thêm gánh nặng cho các con, hai người các con cũng không dễ dàng gì, năm sau còn có hai đứa nhỏ chào đời, đến lúc đó phải chi tiêu nhiều, hơn nữa số tiền và phiếu này cô giữ lại cũng không có tác dụng gì, con nhận đi rồi xem chỗ nào cần tiêu thì cứ việc tiêu nhé.”

Tô Tình làm sao có thể nhận tiền của bà chứ, lắc đầu lia lại nói: “Cô sao cô lại khách sáo, xa cách như vậy chứ, lương thực trong nhà còn nhiều ở dưới tầng hầm lắm, số tiền và phiếu này cô nhận lại đi ạ, đây là đồ của cô nên cô tự mình giữ đi vậy.”

“Cô giữ lại mấy thứ này cũng chỉ đợi hết hạn thôi, mấy cái phiếu này có thời hạn mà.” Bà Đường nói.

Tô Tình do dự một lúc nói: “ Vậy con giữ lại mấy phiếu này, nhưng số tiền này cô tự mình giữ đi ạ.”

“Cô thật sự không dùng đến, còn giữ hết đi.” Bà Đường lắc đầu nói.

Không lâu sau Vệ Thế Quốc đi vào, Tô Tình liền bảo anh đến nói với cô.

Vệ Thế Quốc cũng nghĩ như vậy nói: “Cô ơi, sổ tiết kiệm này cô tự mình giữ đi ạ, còn về số phiếu này con mà nhận của cô, cô xem như vậy cũng được sao?”

“Con và vợ con sao mà giống nhau thế chứ, số tiền này giữ cũng vẫn là giữ, lấy ra tiêu mới tốt, bây giờ vợ con mang thai đôi, nhu cầu dinh dưỡng phải tăng gấp đôi.” Bà Đường không tán đồng nói.

“Đã có mấy phiếu này của cô thì muốn mua cái gì cũng thuận tiện, đợi tiền trong nhà tiêu kha khá rồi, đến lúc đó con lại mặt dày đi xin tiền cô nhé?” Vệ Thế Quốc cười nói.

Nghe thấy câu này bà Đường mới bằng lòng cười nói: “Vậy được đó, đến lúc đó con sẽ không nói không biết đấy chứ? Dinh dưỡng của vợ con phải đầy đủ mới được, sau này bé con sinh ra mới thông minh đáng yêu.”

Vệ Thế Quốc cười trả lời bà.

Bà cũng không ở lại lâu, nói một lúc liền quay về phòng.

Buổi tối lúc ngủ, Tô Tình nằm trong lòng Vệ Thế Quốc cảm khái nói: “Thầy với cô đời này cuộc sống cũng không dễ dàng bao nhiêu.”

“Ừ.” Vệ Thế Quốc xoa bóp cánh tay cho cô.

“Thầy cô có con không anh?” Tô Tình lại hỏi.

“ Có, nhưng anh thấy thầy không muốn nhắc đến nhiều.” Vệ Thế Quốc nói.

Tô Tình ngạc nhiên, cô biết thời đại này có nhiều chuyện mờ ám chuyện ‘vì việc nước quên tình nhà’ bị chính con trai của mình tố giác cũng không phải là không có, nhưng không ngờ thầy Cung cũng là một trong số đó.

Nếu không thì với tính của thầy Cung, thầy sẽ không nói chuyện con trai của mình với Vệ Thế Quốc.

“Em ngủ trước đi, cô đến rồi nên cũng không cần khóa cửa nữa, anh đi nói với thầy một tiếng, thầy chắc chắn đang đợi anh.” Vệ Thế Quốc nói.

“Anh mặc áo len với áo khoác đi nhé.” Tô Tình căn dặn nói.

Áo khoác của anh là cô dùng một gói sữa bột với hai gói đường đỏ nhờ mẹ Hắc Thán và vợ Cương Tử giúp đỡ mới hoàn thành, sau khi hái bông vải xuống thì toàn bộ đem đi tách sợi bông, nhưng may là cái áo khoác này cũng rất ấm áp.

Vệ Thế Quốc nói: “Không cần đâu em, anh đi tí rồi về ngay mà.”

“Không biết bây giờ ở ngoài có lạnh không? Mặc vào cho em nếu không thì anh đừng hòng ra ngoài.” Tô Tình trợn mắt nhìn anh nói.

Bây giờ bên ngoài cao nhất là hơn ba bốn độ thôi, mấy ngày nay nhiệt độ giảm xuống đặc biệt nhanh, lạnh chết đi được, ban đêm gió cũng lớn, còn buổi sáng cực kỳ lạnh, cô cũng không muốn xuống giường, nếu không phải nghĩ cho hai đứa nhỏ trong bụng thì cô cũng không muốn dậy ăn bữa sáng đâu.

Vệ Thế Quốc liền mặc áo khoác vào rồi ra ngoài, không thể phủ nhận, trong phòng có giường lò sưởi ấm, vừa ra ngoài đúng là rất lạnh. Nhưng mà mặc áo ấm nên sau khi đi qua chuồng bò còn thấy hơi nóng.

“Thầy ơi.” Vệ Thế Quốc cất tiếng gọi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận