Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 118. Cô Đường hiền từ 8

Chương 118. Cô Đường hiền từ 8

“Nhanh vào đi em.” Thầy Cung cười nói.

Vệ Thế Quốc liền đi vào, nói với thầy anh tình hình của cô, tất cả đều ổn, cũng nói với thầy chuyện cô ở trang viên bên kia không phải chịu cực khổ nhiều, bên đó cũng có người chăm sóc cô.

Điều này làm thầy Cung yên tâm hơn nhiều.

“Ngày mai em dẫn cô qua chỗ xay bột, thầy có sắp xếp gì không ạ?” Vệ Thế Quốc hỏi.

“Ngày mai thầy sẽ đi qua đó!” Thầy Cung liền nói.

Vệ Thế Quốc bàn xong xuôi thời gian với thầy rồi mới trở về nhà.

Sáng hôm sau ăn sáng xong, Vệ Thế Quốc dẫn bà Đường đến chỗ xay bột, cũng là muốn ra ngoài làm quen với người dân trong thôn.

Đến chỗ xay bột đã có người đợi sẵn rồi, nhân lúc rảnh rỗi nói chuyện với bà Đường, khen cháu gái bà tài giỏi, còn có thể viết báo kiếm tiền.

“Tôi nghe mẹ con bé nói, từ nhỏ nó đã thích đọc sách và học, trên lớp thành tích học tập vẫn luôn rất tốt, thế mà bài viết lần này có thể được nhà xuất bản chọn, đây cũng là do con bé may mắn nữa.” Bà Đường cười nói.

“May mắn chỉ là một phần, phải là do vợ Thế Quốc thật sự có năng lực mới được chứ, nếu không thì dù có may mắn cũng không đến lượt cô ấy đâu.” Một cô khác nói.

“Chị, chị đừng khen con bé như thế, nếu không con bé sẽ kiêu ngạo đó.” Bà Đường cười nói.

Bà Đường vốn là người khéo ăn nói, hơn nữa học vấn cũng hơn các cô bác dưới nông thôn, bà ấy có thiện ý muốn kết bạn vậy sẽ để người khác không thể từ chối, chẳng phải vậy sao, rất nhanh mọi người đã tiếp nhận bà ấy rồi.

Bà liền nói qua một chút tình hình trong nhà, cũng nói không phải vì Tô Tình mang thai nên mới xuống nông thôn hầu hạ, bà xuất thân gia đình tốt cả nhà đều là công nhân, bà không làm ra vẻ tiểu thư nhà tư bản, mà nói phần lớn nguyên nhân bà xuống nông thôn là vì bên nhà bà đông người, phòng ở cũng chật chội.

Cháu trai của bà sắp kết hôn nhưng không có chỗ ở cho nên bà nhường lại phòng mình cho hai đứa ở, cũng nhân dịp này xuống nông thôn chăm sóc cháu gái ngoại, vừa hay giải quyết được vấn đề căng thẳng về chỗ ở trên thị trấn. Sau đó nói không chừng đơn vị có thể phân nhà cho ở, đến lúc đó bà quay về cũng không muộn.

“Đừng tưởng trên thị trấn cái gì cũng tốt, vấn đề phòng ở thế nhưng lại rất căng thẳng, so với dưới nông thôn ai cũng có đất có chỗ ở, có thể tự mình gom tiền xây một căn nhà, ở trong trấn thì rất dễ thấy việc mười mấy người chen chúc ở một phòng.” Bà Đường thở dài nói.

Những cô bác khác cũng nghe ngóng chuyện trong trấn từ bà.

Bà Đường nói cười một chút, rất nhanh đã đến lượt Vệ Thế Quốc, bà cũng đi qua giúp đỡ.

Lúc này thầy Cung gánh một gánh rơm đi qua, ông ấy nhìn qua phía bên này.

Bà Đường cũng nhìn qua, vốn là lão già khí phách phấn chấn thế mà giờ tóc đã bạc trắng, điều này làm lòng bà cực kì chua xót. Nhiều người như thế dĩ nhiên cũng chỉ có thể đứng nhìn ở xa vậy thôi, không thể nói với nhau câu nào. Đợi đến khi xay ngô xong, Vệ Thế Quốc mới dẫn bà Đường về nhà.

“Có gặp thầy không anh?” bà Đường đi về phòng trước rồi, Tô Tình liền dừng việc đan áo len lại nhỏ giọng hỏi Vệ Thế Quốc.

“Gặp thầy rồi em.” Vệ Thế Quốc gật đầu.

Tô Tình gần như cũng hiểu được, chắc là bà ấy nhìn thấy bạn già của mình đã già đi nhiều rồi nên đau lòng.

Nghe Vệ Thế Quốc nói, thầy Cung đến đây cũng sắp bảy tám năm rồi, đến giờ cũng sắp 60 tuổi rồi, hơn nữa cuộc sống trải qua cũng không tốt đẹp gì, hiển nhiên so với trước kia sẽ già đi nhiều, bà ấy thấy vậy đau lòng cũng là điều bình thường.

Tô Tình pha một ly mạch nha mang qua cho bà nói: “Cô ơi, cô đừng buồn nữa, mọi thứ bây giờ chỉ là tạm thời, cô cũng đã được rửa oan rồi, còn sợ xa thầy sao?”

“Đứa trẻ ngoan, cô biết chứ chỉ là nhìn thầy ông ấy già nhanh như vậy cô không chịu nổi.” Bà Đường nhói lòng nói.

“Cô yên tâm đi ạ, thầy cũng không phải chịu nhiều khổ cực đâu ạ, người dân ở đây rất chất phác, không có gay gắt như bên ngoài, đến giờ thầy vẫn tính là khỏe mạnh, đợi sau này có cô chăm sóc thầy rồi thì thầy có thể điều dưỡng lại mà!” Tô Tình an ủi nói.

Lời này đã an ủi bà rất nhiều, làm lòng bả dễ chịu nhiều lắm, đúng vậy, lão già đó còn có thể gánh một cái gánh rơm điều này nói rõ sức khỏe ông ấy tốt, chịu thiệt chắc chắn là có chịu thiệt rồi, nhưng đợi bà được rửa oan xong bà cũng có thể điều dưỡng tốt lại cho ông.

“Sao con lại pha cái này cho cô chứ? Con bây giờ mang thai đôi, con mới cần ăn nhiều những thứ này, cô không cần đâu.” Bà Đường lúc này mới nhìn thấy ly mạch nha cười nói.

“Dựa vào số phiếu kia cô đưa cho con cô hoàn toàn có thể dùng đồ tốt, mấy sản phẩm dinh dưỡng này không thiếu đâu ạ, ngày mai con bảo Vệ Thế Quốc ra ngoài đi mua một ít mang về, cô cứ việc uống đi.” Tô Tình cười nói.

Bà Đường mỉm cười cũng không có từ chối ý tốt này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận