Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 120. Được voi đòi tiên? Nuông chiều? 2

Chương 120. Được voi đòi tiên? Nuông chiều? 2

“Nửa tháng sau chúng tôi sẽ làm tiệc hỉ.” Vương Mạt Lỵ đỏ mặt nói.

Tô Tình trợn mắt há hốc mồm: “Nửa tháng sau? Tuyết rơi nhiều ngày thế này sao mà làm được?” Cô cũng biết như thế thì sẽ ra sao, chỉ cần nhìn vừa ý là sẽ lo liệu luôn, nhưng bây giờ không thích hợp để làm việc hỉ cho lắm, băng tuyết đầy trời mà.

“Không mời khách, chỉ mời cái bạn bè thân thích tới phát chút kẹo hỉ thôi.” Gò má Vương Mạt Lỵ nóng lên, dù sao thì cũng là hoàng hoa đại khuê nữ, bàn tới chuyện bản thân phải lập gia đình, tất nhiên sẽ ngại ngùng rồi.

Tô Tình nghe vậy gật đầu một cái, nói: “Như thế cũng không tệ, phát kẹo cưới cũng có không khí vui mừng, nếu không thì băng tuyết đầy trời thế này sao mà mở tiệc được? Nhưng mà có phải hai người hơi gấp hay không? Tôi còn tưởng hai người phải sang năm sau nữa đấy.”

Nhưng mà nếu để tới sáng năm, vậy cũng không mở tiệc được, vì sang năm sẽ có không ít hỗn loạn là sóng gió, nếu muốn cưới xin thì tất cả phải giản lược, mời khách gì đó lại càng không thể nào.

“Còn không phải là có ngày tốt hiếm thấy hay sao.” Vương Mạt Lỵ ngượng ngùng nói.

Tô Tình cười bảo: “Là ngày tốt hiếm thấy, hay là muốn vội vàng gả mình ra ngoài thế?”

Mặt Vương Mạt Lỵ càng đỏ sậm hơn, dậm chân nói: “Cô cũng biết tôi ngại mà.”

“Không phải tôi đang vui mừng thay cho cô hay sao, trước kia tôi cũng đã hỏi qua Thế Quốc rồi, Thế Quốc cũng nói Thẩm Tòng Quân không tệ, với lại phụ huynh hai nhà cũng đã nói chuyện xong rồi, tôi cảm thấy cô gả qua đó cũng không tệ đâu, mau chóng gả qua đó cũng tốt, đỡ cho đêm dài lắm mộng sẽ bị người khác giành mất.” Tô Tình nói.

“Ai có thể giành được?” Vương Mạt Lỵ hỏi.

“Vậy nếu của hồi môn của người ta là ba mươi sáu cái chân, cô nói xem cha mẹ nhà họ Thẩm có thể để cho con trai của họ cưới người khác hay không?” Tô Tình nói.

Vương Mạt Lỵ hừ nói: “Nhà ai gả con gái mà chịu đưa ba mươi sáu cái chân kia chứ.”

“Thẩm Tòng Quân ưu tú như vậy, điều này cũng không chắc chắn được.” Tô Tình cười nói: “Xem đi, không phải đã khiến cô chết mê chết mệt hay sao?”

Vương Mạt Lỵ lại ngượng đỏ bừng mặt.

“Tôi còn chưa biết Thẩm Tòng Quân lớn lên là cao hay thấp là béo hay gầy thế nào mà, nói cho tôi biết chút đi.” Tô Tình nói.

Vương Mạt Lỵ tức giận nói: “Gì mà thấp với béo chứ, dáng dấp anh ấy chính trực đứng đắn, cường tráng hơn Vệ Thế Quốc nhà cô nhiều!”

“Điều đó là không thể nào, được như Thế Quốc nhà tôi cũng không nhiều, cô chỉ là người tình trong mắt hóa Tây Thi mà thôi, cho dù trong mắt đối phương có gỉ mắt, cô cũng có thể nhìn ra một loại phong tình mà thôi.” Tô Tình bình tĩnh nói.

“Vậy cô thì không phải người tình trong mắt hóa Tây Thi à? Vệ Thế Quốc ở trong mắt của cô cũng hoàn hảo không chút sứt mẻ mà!” Vương Mạt Lỵ nói.

Tô Tình cười một tiếng: “Đó là do cái tốt của Thế Quốc nhà tôi người ngoài không lĩnh hội được.”

“Không biết xấu hổ.” Vương Mạt Lỵ không hiểu sao lại nghĩ đến những lời đồn nhảm nhí trong thôn, mặt đỏ lên nói.

“Mặt mũi cô hôm nay cứ như mặt con khỉ ấy, nói thay đổi liền thay đổi ngay.” Tô Tình nói.

“Còn không phải do cô sao, miệng toàn nói lời cợt nhả, xấu hổ chết người ta.” Vương Mạt Lỵ nói.

Tô Tình cười một tiếng, nhìn ra Vương Mạt Lỵ gả cho Thẩm Tòng Quân đó cũng không tệ, nên cũng trở lại chuyện chính, nói: “Sau khi gả qua thì ở chung với nhà họ Thẩm à? Bên kia không có ý kiến gì chứ?”

Quan hệ giữa Vương Mạt Lỵ và Tô Tình cực kỳ tốt, tất nhiên cũng sẽ không giấu giếm những thứ này, nói: “Vài năm trước Thẩm Tòng Quân đã kính mời lão đội trưởng đặt móng rồi, trong thôn cũng có một mảnh đất của anh ấy, năm nay mới xây lên thì không kịp rồi, sang năm chúng tôi sẽ xây một cái nhà của riêng mình rồi dọn ra ngoài ở!”

Cô không muốn ở chung với những người khác trong nhà họ Thẩm, tất nhiên, nhà họ Thẩm bên kia cũng chỉ mong bọn họ có thể dọn ra ngoài thôi, như thế thì sẽ có phòng để dành cho những con cháu khác tới chơi ở.

“Một mình xây một cái nhà ước chừng cũng tốn không ít tiền.” Tô Tình nói.

“Nhà họ Thẩm tách ra.” Vương Mạt Lỵ liền nói.

Tô Tình kinh ngạc: “Đã tách rồi à? Tách khi nào thế?”

“Thì mấy ngày trước đó, mời các bô lão trong dòng họ tới chủ trì tách ra, nhưng hai vị bô lão kia thiên vị muốn chết luôn. Mấy thứ như đồng hồ đeo tay, xe đạp của Thẩm Tòng Kim đều dùng tiền trợ cấp mua, mấy năm gần đây không biết gửi về bao nhiêu là tiền, nhưng mà hai bô lão kia tách ra ngoại trừ cho anh ta mấy chục cân lương thực, cùng với năm mươi đồng, những thứ khác hoàn toàn không cho!” Vương Mạt Lỵ nói tới đây, gần như là nghiến răng nghiến lợi.

Tô Tình cũng không tưởng tượng nổi: “Mấy chục cân lương thực và năm mươi đồng tiền? Đây là đuổi ăn mày đó à! Một người ngoài như tôi cũng biết tiền trợ cấp của Thẩm Tòng Quân rất cao, một tháng cũng phải có hơn bốn mươi đồng kia mà?”

Hiện giờ một tháng hơn bốn mươi đồng tất nhiên là cao, mấu chốt là Thẩm Tòng Quân ra ngoài làm lính cũng đã bao nhiêu năm rồi mà?
Bạn cần đăng nhập để bình luận