Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 123. Được voi đòi tiên? Nuông chiều? 5

Chương 123. Được voi đòi tiên? Nuông chiều? 5

Thái Mỹ Giai suýt chút nữa bị nghẹn trứng gà: “Cô nói linh tinh gì vậy, tôi yêu đương với sáu Vương hồi nào?”

“Nếu cô không yêu đương với anh ta, vậy tại sao anh ta thường xuyên đưa trứng gà cho cô ăn thế?” Thanh niên tri thức nữ này liền cười nói.

Những thanh niên tri thức nữ khác cũng nhìn về phía Thái Mỹ Giai, đều sống ở chỗ này hết, ai mà không biết sáu Vương chăm chỉ đến tìm Thái Mỹ Giai nhất chứ?

Nhất là Thái Mỹ Giai còn thân với Vương San Hô – em gái của sáu Vương như thế nữa, đây chẳng lẽ còn không phải là quan hệ chị em dâu hay sao?

Thái Mỹ Giai giận tới nỗi không nói nên lời, nhưng những lời này không có cách nào phản bác được, sáu Vương cứ dăm hôm ba bữa lại đưa trứng gà cho cô ta, trứng gà trong tay cô ta bây giờ cũng là sáu Vương cho cô ta.

Nhưng vậy thì sao cơ chứ, cũng không phải là cô ta đòi hỏi với sáu Vương, là tự anh ta cho, có liên quan gì đến cô ta chứ?

Đây chính là không ăn được nho nên chê nho chua đúng không!

“Mỹ Giai!” Đúng lúc bên ngoài truyền tới tới gọi, không phải Vương San Hô thì còn ai vào đây nữa?

Thái Mỹ Giai liền mượn cớ đi mất, không ở chung với đám thanh niên tri thức nữ hay ghen ăn tức ở này nữa.

“Chúng ta qua phòng chứa củi rồi nói chuyện đi.” Thái Mỹ Giai nói.

Vương San Hô cũng biết chỗ của thanh niên tri thức đơn sơ, cũng không để ý, tới phòng chứa củi thì tới thôi.

“Đây là do anh em kêu em mang tới cho chị.” Vương San Hô lấy trứng gà từ trong túi ra, nói.

Thái Mỹ Giai vội vàng lắc đầu: “San Hô, em mang về trả cho anh em đi, trước đó chị đã nhận bao nhiêu trứng gà của anh em rồi, đám thanh niên tri thức ở đây đều đang bàn tán đó.”

“Chị quan tâm họ làm cái gì? Do mấy người đó không ăn được thôi, nếu mấy cô ấy ăn được thì ai dám nói chị nữa?” Vương San Hô hừ nói.

Cô ta cũng mong đợi Thái Mỹ Giai có thể trở thành chị dâu của cô ta, vì cô ta và Thái Mỹ Giai thật sự rất hợp nhau, trò chuyện cực họp ý.

Lời này chắc chắn cũng khiến trong lòng Thái Mỹ Giai rất hài lòng, nhưng vẫn lắc đầu: “Em mang về đi, chị không lấy, em có thể tới thăm chị một chút là chị đã vui vẻ lắm rồi.”

“Chị nhận lấy đi, chị đừng để ý đến lời nói vớ vẩn của người khác.” Vương San Hô kín đáo đưa cho cô ta nói.

Lòng Thái Mỹ Giai nói đây chính là do em nhất quyết cho chị, chị không từ chối nổi mới nhận đấy, cười nói: “Nhìn vẻ mặt của em kìa, cứ như đã hút no mật hoa tươi sáng sớm vậy, mấy ngày hôm nay không gặp, sao lại trở nên xinh đẹp thế này?”

Đây chính là nguyên nhân mà Vương San Hô thích lui tới với Thái Mỹ Giai, nói chuyện rất lọt tai.

“Chị đúng là, em nào có như chị nói đâu.” Vương San Hô hắng giọng, nhưng trên mặt vẫn đầy nét xuân rạo rực, còn đỏ hết cả mặt.

Nếu bộ dáng này mà đổi thành Tô Tình thì có thể nói là hoa nhường nguyệt thẹn, mặc dù bây giờ Thái Mỹ Giai cực kỳ ghét Tô Tình, nhưng lại không thể không thừa nhận giá trị nhan sắc của Tô Tình đặc biệt cao. Từ nhỏ tới lớn đều là da trắng xinh đẹp, nhất là sau khi được thằng chân đất Vệ Thế Quốc đó tưới mát, vẻ đẹp của cô lại càng thăng lên một cấp bậc mới.

Lúc trước khi tuyết chưa rơi thỉnh thoảng thấy cô đi chung với Vệ Thế Quốc, cũng xem như một loại cảnh đẹp ý vui.

Tất nhiên cô ta sẽ không thừa nhận là như thế.

Nhưng trước mắt Vương San Hô làm ra bộ dạng ngại ngùng như thế, trông cứ như con mẹ ngốc cài hoa trên đầu vậy, người xấu tác quái nhiều nhưng không ai bằng được cô ta.

Tất nhiên, cho dù trong lòng chê bai đủ đường, ngoài miệng Thái Mỹ Giai tuyệt đối sẽ không nói ra.

Cười nói: “Sao có thể là giả kia chứ? Em nhìn vẻ mặt của em đi này, ai yo, chưa từng thấy lúc nào tốt như lúc này, cảm tình với thanh niên tri thức Tôn tốt lắm nhỉ? Thanh niên tri thức Tôn là một người yêu thương vợ, chắc chắn là yêu em lắm ha?”

Vương San Hô ngại ngùng gật đầu đáp một cái.

Còn không phải cưng chiều cô ta lắm hay sao? Đêm tân hôn ngày ấy tấm thân trong sạch của cô ta cũng đã cho anh ta rồi, mà anh ta hiển nhiên rất thích cô ta, cho nên cũng chẳng chú ý cô ta có phải lần đầu hay không, giày vò suốt một hồi.

Mới đầu chuyện kia không được thoải mái lắm, nhưng hai ba ngày sau, mùi vị ấy khỏi phải bàn luôn.

Trong thời gian này, cô ta thật sự chẳng muốn xuống khỏi giường nữa, chỉ thích đợi thanh niên tri thức Tôn ở trên giường mà thôi.

Thanh niên tri thức Tôn cũng đối xử với cô ta cực tốt, khen cô ta xinh xắn khen cô ta đẹp, còn khen cô ta dịu dàng hiền thục, có thể lấy được cô ta, anh ta đúng là phải tích phúc mấy đời.

Vương San Hô liền nhân cơ hội mà nói, sau này trở về thành phố, cha chồng và mẹ chồng có thể hài lòng về cô ta hay không? Có coi thường cô ta là dân quê hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận