Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 125. Được voi đòi tiên? Nuông chiều? 7

Chương 125. Được voi đòi tiên? Nuông chiều? 7

Đúng mà mắt đầy gỉ mắt rồi, thanh niên tri thức Tôn vừa nói chuyện với cháu gái bà ấy, mặc dù gia đình không đồng ý, còn đánh anh ta, nhưng nếu như thật sự thật lòng, cho dù có bị đánh cũng phải đến cửa cầu xin, nhưng mà sao anh ta lại như thế, vừa quay đầu đã đi cưới Vương San Hô rồi, đây là cái loại tu hú gì vậy?

Còn vì một thằng như thế mà cáu kỉnh đến tận bây giờ!

Không được, mấy ngày nữa Mã Tiểu Thông sẽ phải gả ra ngoài, còn nhanh hơn cả Vương Mạt Lỵ nữa.

Tô Tình và Vệ Thế Quốc tới chỗ vợ Cương Tử ngồi, nghe cô nói.

Chỉ có mẹ Hắc Thán là không tới, bụng mẹ Hắc Thán cũng không nhỏ nữa, tuyết phủ kín trời, trên cơ bản không cần thiết thì không nên ra khỏi cửa.

“Vậy thì nhanh qua còn gì? Nói gả liền gả luôn!” Tô Tình nói.

“Còn không phải sao, lúc chị nghe nói cũng khá bất ngờ. Trước đó chẳng có chút tin tức nào, đùng cái gả luôn.” Vợ Cương Tử nói, đè thấp giọng lại: “Nhưng mà chị nghe nói, hình như Tiểu Thông không muốn, là gia đình kiên quyết gả con bé đi.”

Tô Tình cau mày: “Không muốn còn bắt gả? Gia đình kiểu gì vậy?” Cũng đừng thoát khỏi ổ sói lại chui vào hang cọp chứ.

“Điều kiện nhà họ Mã nào tới nỗi phải bán con gái đi, đừng suy nghĩ nhiều.” Vợ Cương Tử trước nói một câu, sau đó lại bảo: “Gia đình đó rất tốt, là hàng xóm của nhà mẹ cô ấy, biết gốc gác, nề nếp gia đình cũng tốt, bản thân thanh niên kia cũng không tệ, chị đã qua xem hai lần rồi.”

Tô Tình gật đầu một cái, chắc là do Mã Tiểu Thông còn chưa hoàn toàn buông thanh niên tri thức Tôn xuống được, Tô Tình cũng bất đắc dĩ.

Nếu không thì ai lại ngu ngốc đi cõng rắn về cắn gà nhà kia chứ, tính cách này cũng là một vấn đề nan giải.

Mặt hàng như thanh niên tri thức Tôn, phàm là người có mắt thì đều nhìn ra được, vừa quay lưng đã kết hôn ngay với Vương San Hô, lại còn vẫn nhớ mãi không quên như thế?

Trực tiếp gả cho cũng tốt, sau này gả đi rồi được hưởng hạnh phúc, tất sẽ nhận ra thôi.

“Mấy ngày gần đây sao lạnh thế nhỉ.” Tô Tình nói.

Vợ Cương Tử gật đầu: “May mà năm nay được chia không ít bông vải xuống, tăng thêm bông vải vào trong chăn của nhà chị, nếu không lạnh cóng cũng nên. Nửa đêm giường không ấm, bên ngoài gió lạnh vù vù thổi vào, tuyết năm nay cũng lớn hơn cả năm ngoái nữa.”

“Em nghe Thế Quốc nói năm ngoái tuyết lớn nhỉ?” Tô Tình nói.

“Năm ngoái rơi sớm thôi, chứ cũng không lớn lắm. Năm nay rơi trễ nhưng lớn, ban đêm phải nhớ cào bỏ tuyết đi, nếu không mái nhà cũng bị đè vỡ luôn.” Vợ Cương Tử nói.

Tô Tình gật đầu, mỗi ngày trước khi tới nửa đêm Vệ Thế Quốc đều cào tuyết một lần, hiện giờ tuyết đều đã phủ đại đội Trường Giang thành một mảnh trắng xóa.

Bên này hai người bọn họ đang nói chuyện, sát vách Vệ Thế Quốc và Vương Cương và Vương Thiết, cùng với Thẩm Tòng Quân đang đánh bài.

Tô Tình cũng là lần đầu gặp Thẩm Tòng Quân, cũng không trách mắt nhìn của Vương Mạt Lỵ cao, Vệ Thế Quốc cũng chẳng để vào mắt.

Điều kiện bên ngoài của Thẩm Tòng Quân đúng là không thể chê được, không phải cùng một loại hình với Vệ Thế Quốc. Vệ Thế Quốc là loại cao to cường tráng, Thẩm Tòng Quân là loại thiên về lịch sự nhã nhặn.

Mặc dù đi lính, nhưng trên người thật sự có loại khí chất nhã nhẵn đó, tất nhiên cũng là một người hào hiệp đanh thép.

Bây giờ cũng qua bên này tụ tập.

Đánh bài cũng chỉ là chơi vui một chút, Tô Tình không để ý. Cho tới bây giờ Vệ Thế Quốc đều là người biết tính toán, không phải cái kiểu chẳng biết tính toán chút gì, cho nên không để ý tới anh.

Tuổi tác bọn họ đều xấp xỉ nhau, cũng là người cùng thôn, trước kia cũng có quen biết, hôm nay tất nhiên chẳng cần nhiều lời làm chi.

“Bây giờ cậu cũng có bản lĩnh đó chứ, còn tưởng rằng có thể trở thành một giuộc với tôi đó chứ, chưa từng nghĩ lần này trở về, vợ của cậu cũng đã có cả con luôn rồi, đời người chưa gì đã đi đến đỉnh cao.” Thẩm Tòng Quân cười nói.

“Còn không phải là lý do cậu thắng tiền tôi hay sao!” Vệ Thế Quốc nói.

Thẩm Tòng Quân cười: “Còn chẳng phải là nhường cho tôi thắng được chút vốn lấy vợ hay sao, mấy ngày nữa tôi cũng phải cưới vợ rồi!” Anh ấy cũng rất hài lòng với Vương Mạt Lỵ, nếu không cũng sẽ không giao hết sổ tiết kiệm gì đó vào trong tay cô ấy trước thời hạn để cô ấy giữ giùm.

Vệ Thế Quốc còn có chút tiếc nuối, nói: “Không mở tiệc, nếu không thì nhất định phải trút cậu một lần.”

“Thời tiết này lạnh lẽo như thế, không mở tiệc được.” Vương Thiết nói.

Vương Cương cười nói: “Đúng là lạnh thật, nếu ban đêm không có hai thằng nhóc con kia ôm ngủ, có khi bị lạnh tỉnh luôn rồi.” Hai đứa con trai của anh ấy, Đầu To và Đầu Nhỏ, hai đứa đều có thân nhiệt rất cao, cứ như một cái lò sưởi nhỏ vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận