Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 126. Được voi đòi tiên? Nuông chiều? 8

Chương 126. Được voi đòi tiên? Nuông chiều? 8

“Cậu làm tôi thèm muốn chết.” Thẩm Tòng Quân nói.

Anh ấy cũng đã hai mươi lăm tuổi rồi, ăn Tết xong là qua hai sáu, nếu mà nhanh thì cũng phải sang nửa năm sau mới có thể làm cha được, Vương Cương nhỏ tuổi hơn anh ấy, cũng đã có hai cậu con trai rồi.

Vệ Thế Quốc cười một tiếng, trước kia anh cũng hâm mộ Vương Cương, nhưng bây giờ chẳng hâm mộ nữa rồi, đợi đến sang năm có khi bọn họ phải hâm mộ ngược lại anh ấy chứ, hê hê!

“Cười hềnh hệch gì vậy?” Thẩm Tòng Quân buồn cười hỏi.

“Vợ cậu ấy đang mang thai đôi, cậu ấy có thể không vui vẻ hay sao.” Vương Cương nói, chuyện này anh ấy và Vương Thiết đều biết cả.

Thẩm Tòng Quân mở lớn hai mắt: “Thật sao?”

“Ừ.” Vệ Thế Quốc cười một tiếng.

Thẩm Tòng Quân cho anh một đấm: “Cậu cũng lợi hại quá đó, chẳng trách năm nay trông cậu như biến thành một người khác vậy. Trước kia mặt cậu chẳng có biểu cảm thừa thãi nào, bây giờ thấy cậu vui mừng hân hoan, tình cảm đúng là thuận lợi suôn sẻ.”

“Bên ngoài còn chưa biết đâu, đừng nói với ai khác.” Vệ Thế Quốc nói.

Thẩm Tòng Quân không rõ cho lắm: “Sao lại không nói vậy, chuyện như thế tốt mà?” Nhưng mà vừa nói xong anh ấy lại vòng trở về, nói: “Ừ, tôi biết rồi.”

Mấy ngày trước anh ấy có đạp xe đạp đưa Vương Mạt Lỵ đi vào trong thành dạo phố, cũng nghe Vương Mạt Lỵ nói với anh ấy rồi, thanh niên tri thức Tô không chỉ người đẹp mà tấm lòng cũng đẹp, người trong thôn thương nhớ không biết bao nhiêu, cuối cùng lại hoa rơi vào nhà họ Vệ.

Cộng thêm nhà họ Tô bên kia thường xuyên gửi đồ tới, bài viết của thanh niên tri thức Tô còn được đăng báo có nhuận bút gì đó, toàn là chuyện tốt.

Ngoài miệng những người trong thôn đó không nói gì, nhưng trong lòng có thể không ghen tị ư?

Nếu như lại có một cặp sinh đôi nữa, vậy thì đúng là chiếm hết cả chuyện tốt rồi, trong thôn chắc chắn sẽ làm ra một số chuyện.

Chuyện này thật sự không có cách nào khác, nhưng mà ở trong thôn chính là như thế, cho dù là chuyện tốt mười phần cũng phải giả vờ hạ xuống năm phần, như thế thì mọi người mới có thể vui vẻ thay cho bạn.

Thân phận của Vệ Thế Quốc cũng có chút nhạy cảm...

Nhưng mà nói đến thân phận, Thẩm Tòng Quân nói: “Các cậu có nghe nói hay không, nhiều nơi có người được sửa lại án sai rồi thả về rồi.”

Vệ Thế Quốc biết, cô của anh không phải được sửa lại án sai hay sao.

Nhưng Vương Cương và Vương Thiết lại không biết.

“Tôi đi xe lửa trở về gặp được một nhà sửa lại án sai...” Thẩm Tòng Quân cũng chỉ nói đến đây.

Một nhà kia đều được sửa lại án sai, có thể trở về trong thành phố rồi.

Hai người Vương Cương và Vương Thiết mới biết thì ra những bọn đầu trâu mặt ngựa này cũng có thể được sửa lại án sai.

Vương Cương hỏi: “Vậy thầy Cung ở chuồng bò trong thôn chúng ta, còn có cả thầy Chiêm và thầy Lý ở trong chuồng heo nữa? Bọn họ có phải cũng được sửa lại án sai hay không?”

Thẩm Tòng Quân thở dài một tiếng: “Chuyện này đừng nói ra cho bên ngoài biết, đây đều là chuyện còn chưa ai biết cả. Nhưng mà đã có người được sửa lại án sai, nếu như bị oan uổng, những người khác cũng sẽ từ từ được sửa lại án sai nhỉ?”

Mặc dù Vệ Thế Quốc không muốn nói nhiều về đề tài này, nhưng mà tâm trạng của anh rất tốt.

Vì thầy của anh chắc chắn sẽ mau chóng có thể quang minh chính đại đi ra khỏi chuồng bò rồi.

Chơi cũng được kha khá, lúc này mới ai về nhà nấy.

Trong nhà bà Đường đang giặt quần lông, lông này là bà ấy nhờ Tô Tình mua hộ. Tô Tình biết Vương Mạt Lỵ và Thẩm Tòng Quân muốn vào trong thành phố mua đồ, cũng nhờ Vương Mạt Lỵ mua về giùm.

Vốn còn phải làm áo lông, nhưng mà vài năm trước Vệ Thế Quốc đã mua một chiếc áo lông thành phẩm cho thầy của anh mặc rồi, cũng không cần nữa, chỉ làm quần lông thôi là được rồi.

Quần lông phí nhiều lông nhất, vì thứ này, bà Đường đã cứng rắn nhét sổ tiết kiệm vào trong tay của Tô Tình.

Tô Tình hỏi Vệ Thế Quốc, sau khi được Vệ Thế Quốc đồng ý thì lúc này mới bảo quản giùm cho.

“Đã về rồi à?” Bà Đường cười nói.

“Vâng thưa cô, tối nay ăn thịt dê chứ ạ?” Tô Tình cười hỏi.

“Tùy các con sắp xếp.” Bà Đường cười gật đầu.

Tô Tình liền chuẩn bị ăn thịt dê.

Thịt dê được lấy về, giữ lại một cái đùi dê cho chị cả của anh, còn dư lại đều mang về nhà.

Cũng đã chặt xong hết rồi, bây giờ đang đóng kín cất ở sân sau, muốn ăn thì cầm một tảng tới làm tan là được rồi.

Hôm nào cũng ăn sẽ dễ bị nóng trong người, nên không phải ngày nào cũng ăn, chỉ cách dăm hôm ba bữa mới ăn một lần.

Vợ đã mở miệng nói muốn ăn thịt dê rồi, tất nhiên Vệ Thế Quốc sẽ bắt đầu hành động. Bây giờ trời lạnh, những công việc này trên cơ bản đều là anh làm hết, Tô Tình chỉ phụ trách ăn là được rồi, có khi ăn cũng phải để Vệ Thế Quốc tới dỗ dành, ví dụ như bữa sáng.

Cô thường xuyên đổ thừa không muốn thức dậy, phải để Vệ Thế Quốc dỗ dành một lúc cô mới chịu dậy, cũng đã lười đến một cảnh giới nhất định rồi.

Bốn tiếng rưỡi sau thì ăn cơm tối, mì thịt dê, vừa thơm lại dễ ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận