Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 127. Cây ngô đồng rước phượng hoàng xuống đậu 1

Chương 127. Cây ngô đồng rước phượng hoàng xuống đậu 1

“Có phải bột trong nhà không còn dư bao nhiêu nữa đúng không?” Ban đêm lúc đi ngủ, Tô Tình hỏi.

“Anh đã đặt trước với anh ta năm mươi cân lúa mì rồi, qua mấy ngày nữa anh sẽ đi gánh về.” Vệ Thế Quốc hài lòng ôm vợ của mình, nói.

Tô Tình có chút tiếc nuối: “Chỉ là không có trái táo lớn như lần trước nữa rồi.” Lần trước một ngày hai trái táo lớn, cơ bản đều bị một mình cô ăn hết, Vệ Thế Quốc chỉ ăn một.

Trên cơ bản cam quýt cũng đều vào trong bụng cô, bây giờ sang đông rồi ăn uống đều ổn cả, tiếc nuối duy nhất chính là không cái trái cây để ăn.

Cô cảm thấy mình cũng được voi đòi tiên, có được cuộc sống như thế rồi còn muốn có cuộc sống tốt hơn nữa.

Sang đông rồi người khác cũng chẳng dám ăn no, vì còn phải để lương thực đến sang năm nữa, bây giờ kiếm sống cũng không cần ăn nhiều cho no nữa, nhưng mà cô không chỉ muốn ăn no mà còn phải ăn thật ngon, trái cây cũng yêu cầu phải có, còn không phải được voi đòi tiên hay sao?

Nhưng mà cô được voi đòi tiên, Vệ Thế Quốc vẫn sẽ nuông chiều.

Người này chưa từng có ý định ràng buộc vợ mình.

Nhắc tới cũng may mắn, khi đến ngày giao dịch, đi gánh lúa mì ở vùng ngoại thành bên này, không có trái táo lớn như lần trước, nhưng mà lại có quả táo hồng.

Có được một túi táo hồng này còn khiến Vệ Thế Quốc vui sướng hơn là được mấy cân thịt, anh biết vợ anh chắc chắn sẽ thích.

“Chỉ là một túi táo hồng thôi mà, nhìn cậu có vẻ rất hài lòng.” Người đàn ông râu quai nón vừa đếm tiền vừa cười nói.

“Vợ tôi thích ăn.” Vệ Thế Quốc nói.

“Không phải vợ cậu đang mang thai sao, sao lại muốn ăn cái này, ăn nhiều thịt thì đứa trẻ trong bụng mới có thể béo lên được.” Người đàn ông râu quai nón nói.

Vệ Thế Quốc cũng cảm thấy vậy, nhưng mà vợ anh lại nói là phải cân bằng dinh dưỡng, đúng là phải ăn nhiều thịt trứng nhưng mà trái cây, rau củ cũng không thể thiếu, loại trái này là đặc biệt cần thiết.

“Lão Hà có bán chuối tiêu đó, không biết bây giờ còn dư lại không, cậu đi hỏi một chút xem." Người đàn ông râu quai nón nói.

Vệ Thế Quốc liền đến xem một chút, nhưng mà đã bị mua hết rồi.

“Lần sau đi, lần sau nếu như tôi thấy thì tôi sẽ mua trước cho cậu, cậu chỉ cần đến chỗ tôi lấy là được.” Người đàn ông râu quai nón nói.

“Cảm ơn.” Vệ Thế Quốc gật đầu.

“Đồ nhiều như vậy, có mang về được không?” Người đàn ông râu quai nón hỏi.

Hai mươi lăm cân lúa mì thêm một túi vật tư bằng da rắn, những thứ giống như sữa bột, kẹo bơ cứng, sữa mạch nha, trứng gà đều luôn cần phải có, hơn nữa còn có thịt heo và xương sườn, còn có thêm một con ngỗng lớn lớn khi nãy, đương nhiên là thịt sạch, giết xong rồi, trời lạnh như thế này cũng không sợ bị thối.

Hiển nhiên Vệ Thế Quốc có thể mang đi rồi, biết hôm nay nhiều đồ nên anh còn mang theo cả đòn gánh tới đây đó chứ.

“Đúng rồi, thiếu chút nữa quên nói với cậu, lần bán đợt sau là mười lăm tháng mười hai, kết thúc rồi thì phải tới nguyên tiêu năm sau mới có nữa.” Người đàn ông râu quai nón nhớ ra nói.

Vệ Thế Quốc nói: “Lúc tôi mới tới bọn họ có nói cho tôi nghe rồi, ngày mười lăm tháng mười hai tôi lại tới, anh gắng cố hết sức tìm cho tôi nhiều một chút theo phần danh sách này nha, Tết này tôi phải đi thăm hỏi người thân.”

Bởi vì đến lúc đó sang năm mới rồi, vật tư bên ngoài sẽ cực kỳ khan hiếm, có tiền có phiếu cũng không chắc sẽ mua được, cho nên anh phải chuẩn bị xong hết ở đây mới được, đến lúc đó thì có thể trực tiếp mang đến nhà cha vợ.

Đây là lần đầu tiên anh đến thăm nhà, như chị cả của anh đã nói, không ai trách quà nhiều cả, cũng nhất định không thể tỏ ra thiếu lễ phép khiến cho vợ anh mất mặt được.

“Ôi là trời, thuốc lá tốt, rượu ngon thì cũng được đi, còn phải gà, vịt, ngỗng lớn mỗi cái ba con, thịt dê, thịt trâu, thịt heo mỗi loại mười ký?” Người đàn ông râu quai nón trợn mắt nó.

“Đúng vậy, anh xem rồi chuẩn bị giúp cho tôi, nếu mà có hết thì tốt quá rồi rồi.” Vệ Thế Quốc nói.

“Cậu đây là đưa đến nhà cha vợ hay là giữ lại cho nhà mình vậy hả?” Người đàn ông râu quai nón nói.

“Cho cha vợ của tôi.” Vệ Thế Quốc bình tĩnh nói.

Người đàn ông râu quai nón xuýt xoa: “Sau này tôi cũng phải tìm cho con gái của tôi một người con rể giống cậu mới được.” Lại nói: “Rượu và thuốc lá tôi chắc có thể đưa cho cậu, còn mấy thứ còn lại thì tôi không có cách nào hứa với cậu cả, đợi xem đến đó có được bao nhiêu đã.”

Vệ Thế Quốc gật đầu, sau đó đưa tiền cọc trước cho anh ta, đương nhiên, là còn có rất nhiều phiếu nữa, những tờ phiếu này đều là vợ thầy cho cả, giữ lại cũng chỉ để đó, dùng cũng tốt.

Người đàn ông râu quai nón cũng không khách sáo với anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận