Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 128. Cây ngô đồng rước phượng hoàng xuống đậu 2

Chương 128. Cây ngô đồng rước phượng hoàng xuống đậu 2

Giao dịch xong thì Vệ Thế Quốc liền gánh theo những thứ này mà đi bộ về nhà trên đường tuyết.

Đồ chừng năm mươi cân mà anh gánh giống như đi chơi, đi cũng rất nhanh, chỉ là tuyết rơi không nhỏ, cũng may anh có mang theo nón lá, nếu không trên đầu anh chắc toàn là tuyết.

Khi anh về đến nhà thì cũng trễ lắm rồi, đã gần một giờ rồi.

Tô Tình vội vàng rót nước nóng cho anh, dù đã mặc áo len và quần áo đầy nhưng mà mặt mũi cũng bị lạnh đến tái lại, có thể thấy được hôm nay trời lạnh đến nhường nào.

“May là đã thoa kem bảo vệ da rồi mới ra khỏi nhà.” Tô Tình sờ mặt anh một cái rồi lại nhìn môi anh một chút: “Nếu không sẽ bị lạnh đến nứt da rồi.”

“Vợ ạ, đến xem chút nào.” Vệ Thế Quốc nghiêm túc nói.

Tô Tình cười, liếc nhìn anh một cái, trước tiên lấy đồ ra để tránh đồ bị đè hư, những thứ này cũng không cần gấp sắp xếp lại làm gì, sáng sớm mai sắp lại cũng vậy thôi.

Thấy nhiều thịt rồi trứng rồi này nọ như vậy, Tô Tình rất bình tĩnh, nhưng mà khi thấy có táo hồng, ánh mắt của Tô Tình lại sáng lên.

Vệ Thế Quốc cười một tiếng: “Thích chứ?”

“Trái cây nào em cũng thích.” Tô Tình cười nói, tiến tới hôn một cái: “Thưởng cho anh.”

Vệ Thế Quốc cười nhìn cô: “Thưởng có chút xíu vậy không có đủ.”

Tô Tình giận liếc anh một cái.

Trong phòng của bà Đường có một cái bình nước ấm, nhưng ở đây có hai cái lận, buổi tối đều được rót đầy, Tô Tình rót cho anh một bình nước nóng để cho anh ngâm chân, lại để cho anh uống sữa bò rồi lúc này mới nằm xuống một chỗ với anh.

“Vợ à.” Vệ Thế Quốc gọi một tiếng.

“Vâng.” Tô Tình dịu dàng đáp lời.

Vệ Thế Quốc liền sáp đến gần hôn lên, Tô Tình cũng đáp lại, trong phút chốc liền muốn.

Cô cảm thấy xấu hổ vì hôm nay cô lại không nhịn được mà chọc ghẹo như vậy, thật dâm đãng quá đi mà, nhưng mà cô cảm thấy không phải là do cô mà do là khi mang thai hooc môn trong người tiết ra có hơn nhiều nên mới thành như vậy.

Ừm, đúng vậy, không phải do cô dâm đâu!

Vệ Thế Quốc tới rồi, nhẹ nhàng tới.

Sau khi xong chuyện anh đứng dậy thu dọn một chút, bây giờ mới ôm lấy cô vợ nhỏ mềm mại của mình mà ngủ.

Ngày hôm sau cả hai người đều thức dậy trễ.

Đồ ăn sáng là do bà Đường làm, bà biết tối hôm qua Vệ Thế Quốc tự mình đi giao dịch, lúc về cũng muộn.

Bà cũng có lương thực trong phòng nên trực tiếp nấu khoai lang ăn.

Bên kia bận rộn ở phòng bếp, bên đây giường đất cũng từ từ nóng lên, đương nhiên cũng cảm nhận được.

Chăn dày liền đổi thành chăn mỏng, nếu không sẽ nóng quá không chịu được.

Tô Tình cũng thức dậy rồi, hai má đỏ au, cả người bủn rủn, nhìn thấy Vệ Thế Quốc mà mềm mại trong lòng.

“Vợ à, em lại nằm thêm chút đi, anh đi giúp cô.” Vệ Thế Quốc sáp tới gần hôm một cái, nói.

“Em cũng dậy thôi, không còn sớm nữa rồi.” Tô Tình lười biếng nói, từ lúc mang thai tới giờ thật sự quá là lười luôn, cả ngày chẳng muốn nhúc nhích gì.

Nhưng mà vì đứa nhóc trong bụng, mỗi ngày cô cần phải đi tới lui trong phòng một chút.

Vệ Thế Quốc sau khi mặc đồ xong thì liền đi ra, không bao lâu lại đi vào cầm bình nước ấm ra ngoài rót nước sôi.

Tô Tình còn chưa có dậy, cô vẫn còn nằm ỳ trên giường, nhưng mà cũng không có ngủ được, cho nên cô liền đứng dậy mặc quần áo, thu dọn đồ đạc.

Ngày hôm qua thật sự mang về không ít thứ, chờ Vệ Thế Quốc tiến vào Tô Tình mới hỏi: “Sao lần này lại mang về nhiều đồ vậy?”

“Bên kia phải một tháng nữa mới mở hàng lại.” Vệ Thế Quốc nói.

Bây giờ là trung tuần tháng mười một, đến tận trung tuần tháng mười hai mới mở hàng lại lần nữa, cho nên đồ mới nhiều như vậy.

Ngược lại Tô Tình cũng không cảm thấy quá bất ngờ, những thứ này muốn ăn trong một tháng thì thật sự không đủ ăn, cho nên phải tiết kiệm một chút mới được.

“Anh có đem một ít quà cho thầy của anh không?” Tô Tình nói.

“Đem.” Vệ Thế Quốc gật đầu, đem qua một cân trứng gà, còn thịt thì đợi ở bên đây là xong đến tối lại lặng lẽ đem qua cho.

Trong chốc lát liền có thể ăn sáng rồi, ăn khoai lang luộc và bắp cải xào tóp mỡ.

Ăn xong Tô Tình và bà Đường liền chụm lại đan áo len, Tô Tình đan áo len cho mẹ cô, áo len cho cha cô đã đan xong rồi.

Cái quần len của bà Đường cũng đã đan được một nửa.

“Cô ơi, năm nay con và Thế Quốc phải về nhà mẹ một chuyến, phải dẫn Thế Quốc về nhà mẹ ra mắt, đến lúc đó ở nhà chỉ còn lại có một mình cô ở thôi.” Tô Tình nói với bà ấy.

Bà Đường gật đầu: “Mấy đứa cứ yên tâm đi, để cô trông nhà cho mấy đứa.”

Tô Tình nhìn về phía Vệ Thế Quốc đang bện nệm cỏ: “Trước khi tụi mình đi thì anh phải đi qua nói với chị cả và em ba của anh, đến lúc đó phải đến thăm nhà vợ đón năm mới, cha mẹ nhất định sẽ giữ tụi mình ở lại mấy ngày, hẳn là mùng năm Tết mới có thể về, Tết chúng ta cũng không có ở nhà, muốn ghé thăm thì phải chờ khoảng mùng bảy Tết hẳn tới.”

“Được.” Vệ Thế Quốc gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận