Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 129. Cây ngô đồng rước phượng hoàng xuống đậu 3

Chương 129. Cây ngô đồng rước phượng hoàng xuống đậu 3

“Thế Quốc anh ấy có một chị cả, còn có một em ba, chị cả của anh ấy là người tốt tính, làm người cũng biết nói lý lẽ nhưng mà em gái lại không tốt lành gì.” Tô Tình liền phàn nàn với Bà Đường: “Có thể khi biết tụi con không có ở nhà ăn Tết thì đến lúc đó cô có đến không cũng không chắc nữa, đến lúc đó cô cứ nhìn một chút, nếu mà cô ta mà láo xược thì cô cũng không cần khách khí với cô ta làm gì!”

Cái thứ như Vệ Thanh Lan thì chuyện nhân lúc anh trai, chị dâu không có ở nhà mà về lại nhà làm tiền cũng không phải là chuyện không thể.

Vệ Thế Quốc nhìn ra được, ấn tượng của vợ anh với em ba của anh thật sự là tệ đến một mức độ nhất định rồi.

Bà Đường cười một tiếng, nói: “Cô hiểu rồi.”

Tô Tình gật đầu một cái, lại nói tới ba đứa nhỏ của chị chồng: “Chờ khi tụi mình về, tới lúc đó anh đến nói với chị cả, bảo chị ấy dẫn theo cháu trai, cháu gái tới chơi, em làm đồ ăn ngon cho bọn họ.”

Sự đối đãi khác biệt được cô thể hiện rất rõ ràng và thú vị.

Nhưng mà Tô Tình chính là cá tính như vậy đó, hợp thì chơi không hợp thì nghỉ, cô và Vệ Thanh Lan từ lần đầu tiên thấy nhau đã không ưa lẫn nhau rồi, nếu là có thể không qua lại thì sẽ không qua lại, nhưng mà cô lại khá hợp với Vệ Thanh Mai.

Đời người ngắn ngủi mấy chục năm, đương nhiên là ở với người ở chung được rồi, còn ai không ở chung được, thích ở đâu thì ở đó đi để cả hai đều được yên tĩnh.

Vệ Thế Quốc cười một tiếng, nói: “Được.”

Thời gian thấm thoát trôi qua.

Chỉ mới chớp mắt thôi thì Vương Mạt Lỵ đã xuất giá rồi, là xuất giá vào rạng sáng vì đó là giờ lành.

Ngày hôm sau Thẩm Tòng Quân liền dẫn theo Vương Mạt Lỵ ra khỏi nhà phát kẹo cưới.

Thẩm Tòng Quân ra tay rất hào phóng, một nắm là một nắm đầy, Vương Mạt Lỵ nhìn không được nữa, nắm bao nhiêu cho đủ trời?

Cho nên vẫn nên để cô ấy làm thôi.

Chờ đến chỗ Tô Tình thì chỉ thấy Tô Tình khẽ nhướng mày một cái, nói: “Kẹo cưới của cô dâu, tôi cũng muốn hưởng ké không khí vui mừng này nha.”

Vương Mạt Lỵ rất sợ cô sẽ nói ra cái gì đó làm người ta xấu hổ nên vội vàng đưa tới hay nắm lớn để chặn lại miệng của cô.

Tô Tình cười nói: “Khi nào rảnh thì tới chỗ tôi chơi, tôi rót cho cô ly nước đường đỏ bồi bổ!”

Mặt Vương Mạt Lỵ đỏ lên, vội vàng nói: “Tôi đi phát kẹo cho bọn Đầu To đây!”

Sau đó bỏ chạy với Thẩm Tòng Quân.

Tô Tình cười không ngừng được, Vệ Thế Quốc cũng cười, nói: “Thằng nhóc già đầu Thẩm Tòng Quân cuối cùng cũng lập gia đình rồi.”

“Đúng là trai tài gái sắc.” Tô Tình nói, Vương Mạt Lỵ là một cô gái nhỏ đứng cạnh với Thẩm Tòng Quân thật quá xứng đôi.

Qua tân hôn mấy ngày, lúc này Vương Mạt Lỵ mới qua đây chơi.

Tô Tình cũng thật sự rót cho cô ấy một ly nước đường đỏ, nói: “Uống nhanh, uống nhanh nào!”

“Cô làm gì vậy.” Vương Mạt Lỵ đỏ mặt nói.

“Tôi còn có thể làm gì chứ, đương nhiên là thương cô rồi, Thẩm Tòng Quân độc thân hai mươi lăm, hai mươi sáu năm, đóa hoa mỏng manh như cô sao mà chịu nổi sự tàn phá như cuồng phong bão táp kia được, mau uống vào bồi bổ sức lực nào.” Tô Tình nói.

Mặt Vương Mạt Lỵ đỏ chót, giả vờ nghe không hiểu cô đang nói cái gì: “Phong gì, bão gì chứ, thật không hiểu cô đang nói cái gì hết.”

“Bão lớn, nghe không hiểu hả, thế thì thải âm bổ dương chắc là cô nghe hiểu được chứ ha?” Tô Tình cười nói.

Vương Mạt Lỵ không nhịn được mà bật cười, lại trách mắng nói: “Cô thật sự là thanh niên tri thức từ thành phố tới à, mấy bà thím trong thôn chúng mình cũng giống y chang cô đó!”

Tô Tình cười nói: “Cuộc sống sau khi cưới hài hòa thì mới tốt, không phải do tôi đây quan tâm cô à?”

Mặt Vương Mạt Lỵ đỏ bừng lên, dù sao cũng là nàng dâu mới, đương nhiên da mặt còn mỏng.

“Bây giờ tự nấu cơm à?” Tô Tình đổi câu hỏi.

“Ừm, nhà bếp cũng thay phiên nhau dùng.” Vương Mạt Lỵ gật đầu một cái nói: “Cô không biết chị dâu tôi khiến người ta phiền đến nhường nào đâu, dùng có chút củi cũng tỏ thái độ, nói bóng nói gió rằng năm nay củi đốt không có đủ dùng mà lại không có người nào đi vào núi ôm hái củi!”

Đây không phải là nói bọn họ dùng chùa củi trong nhà à?

Nhưng mà năm nay Thẩm Tòng Quân mới về mà, còn gửi tiền về cho nhà nhiều năm như vậy, làm sao mà lần này anh ấy còn phải tự mình đi lên núi hái củi mới có thể sống qua mùa đông?

Mặc dù bây giờ đã tách ra riêng rồi nhưng mà thật sự không nhớ cái tình cảm này chút nào!

“Cô cứ đừng để ý tới chị ta, khi người trong nhà Thẩm Tòng Quân được trợ cấp không biết đã vui mừng đến nhường nào đâu.” Tô Tình hừ lạnh nói.

“Đúng thế, tôi liền dùng mỗi ngày, chị ta mà nói một câu tôi liền đáp lại một câu, tôi cũng chẳng sợ chị ta đâu!” Vương Mạt Lỵ nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận