Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 134. Cây ngô đồng rước phượng hoàng xuống đậu 8

Chương 134. Cây ngô đồng rước phượng hoàng xuống đậu 8

Hồi trưa chia một nửa đem ra ngoài, còn dư lại một nửa, nhưng mà cũng không có khả năng ăn hết, một con ngỗng lớn như vậy, ăn một nửa còn dư lại một nửa.

Nửa còn lại được Tô Tình chừa lại trước được để sang một bên, chia thành hai phần, một phần Vệ Thế Quốc lặng lẽ đem đến chuồng bò cho thầy Cung.

Bà Đường vẻ mặt cực kỳ dịu dàng, nói: “Mấy đứa có lòng rồi.”

“Cũng không thể để tụi con ăn uống thoải mái, còn thầy thì một mình ăn uống khô khan như vậy, Thế Quốc anh đem qua cho thầy thêm một ít thức ăn, nếu thì ăn rồi thì giữ lại để tối ăn cũng được.” Tô Tình cười nói.

Vệ Thế Quốc gật đầu một cái liền đem qua cho thầy anh.

Thầy Cung không khỏi nói: “Ban ngày con đừng có tới đây, con mau đi nhanh chút đi.”

“Con biết rồi, thầy yên tâm đi, bây giờ đang ngày ở nhà tránh rét, không ai thấy đâu.” Vệ Thế Quốc nói, đưa hộp thức ăn cho ông: “Thầy giữ lại ăn đi, ngỗng lớn kho tàu của vợ con rất ngon!”

Thầy Cung cười nói: “Ngỗng lớn? Vậy là cô con có lộc ăn rồi.”

“Cô bảo thầy ăn nhiều cơm vào, không cần nhớ cô, cô ở nhà rất quen.” Vệ Thế Quốc nói.

“Được.” Thầy Cung dịu dàng gật đầu một cái.

Vệ Thế Quốc liền đem phần còn dư lại cho chị cả của anh.

Thầy Cung cũng không có ăn một mình mà qua bên chuồng heo tìm hai cán bộ bị thuyên chuyển là thầy Chiêm và thầy Lý chia sẻ với bọn họ.

Thầy Chiêm liền cười, còn cầm một chai rượu không biết lấy đâu ra, ba ông già đầu liền uống, còn khen thịt ngỗng kho tàu thật sự ngon không thể chê.

Cũng khen thầy Cung thu nhận được đứa học trò tốt, hiếu thuận như con ruột vậy!

Cùng là cán bộ bị thuyên chuyển, vốn quan hệ đã không tệ, lại chịu khổ chung với nhau nhiều năm như vậy, tình cảm người bình thường khó mà so được.

“Thầy Cung à, bình minh của chúng ta sắp tới rồi.” Qua ba lần rượu, lúc này thầy Chiêm mới cười nói, hiển nhiên ông ấy đã lấy được một số tin có lợi cho bọn họ.

Thầy Chiêm gật đầu một cái không nói nhiều, quay trở về.

Phía Vệ Thế Quốc thì anh đã đi đến trong thôn của chị cả anh rồi.

Hôm nay trời rét như cắt, ra khỏi nhà có mặc quần áo rộng dầy thì cũng bị lạnh cóng, dưới mười mấy độ lận đó.

Hai anh em Trần Gia Đống và Trần Gia Lương đều bị nhốt ở trong nhà không cho ra ngoài, cả hai đều bị bao lại giống như quả bóng, chỉ cho chơi đùa trong sân một chút, nhưng đã ngộp chết hai anh em rồi.

“Đều ở nhà à.” Vệ Thế Quốc cười.

“Cậu!”

“Cậu!”

Mắt hai anh em đều sáng lên, sau đó lập tức chạy tới ôm đôi chân to dài của cậu tụi nó.

Trần Mặc ở bên trong nghe thấy tiếng động cũng chống gậy đi ra, cười nói: “Thế Quốc, mau vào nhà đi.”

“Anh rể, chị em đâu?” Vệ Thế Quốc đi vào, hỏi.

“Ngủ ở trong phòng, Gia Đống, đi gọi mẹ con đi.” Trần Mặc cười nói.

“Không cần gọi đâu, để chị ấy nghỉ ngơi đi.” Vệ Thế Quốc nói, một năm nay chị cả của anh chỉ có khi tới ngày ở nhà tránh rét mới có thể nghỉ ngơi một chút, còn những lúc khác đều không có rảnh để nghĩ, cũng không quấy rầy chị ấy.

Anh lấy hộp đựng thức ăn ở trong ngực ra, do quấn quần áo dày rộng nên không biết được trong ngực anh còn có một hộp đựng thức ăn.

“Cậu, đây là gì vậy?” Mắt Trần Gia Đống tỏa sáng nói.

“Nhất định là ăn rất ngon!” Trần Gia Lương nói

Hai ăn em rất thèm ăn, Trần Mặc nói với hai đứa nó: “Lúc nãy ăn thịt dê còn chưa đủ sao?”

“Không đủ, không đủ.” Trần Gia Đống nói, một người chỉ ăn có hai miếng thịt mà thôi, sao mà đủ chứ?

“Cậu, đây là gì ạ?” Trần Gia Lương giương mắt nhìn hộp đựng thức ăn, hiếu kỳ nói.

“Ngỗng lớn hầm.” Vệ Thế Quốc cười nói.

Trần Gia Đống và Trần Gia Lương còn chưa từng được ăn ngỗng lớn hầm, nhưng mà người trong gia đình ở trong đội sản xuất của bọn họ từng hầm rồi, mùi thơm tuyệt vời đó khiến bọn nó thèm đến sắp phát khóc.

Cho nên ánh mắt của chúng lúc này đều lấp la lấp lánh.

“Thế Quốc, mợ của tụi nhỏ đang có thai đó, một ít thức ăn này em giữ lại cho mợ tụi nhỏ ăn là được rồi.” Trần Mặc vội nói.

“Ở nhà còn mà, đây là mợ tụi nhỏ bảo em đưa tới cho mấy đứa cháu trai nếm thử một chút đó.” Vệ Thế Quốc nói.

“Mợ tốt quá!” Trần Gia Đống vui mừng nói.

“Mợ tốt quá!” Trần Gia Lương cũng gật đầu nói.

Vệ Thế Quốc không còn chuyện gì nữa, uống miếng nước nóng rồi đi về.

Một tiếng sau khi con gái thức dậy, Vệ Thanh Mai mới thức, như Vệ Thế Quốc nghĩ, cuối cùng một năm qua, đến lúc này chị cũng có thể nghỉ ngơi một chút, mẹ chồng chị cũng sẽ không làm phiền chị.

“Thế Quốc đưa đến một tô ngỗng lớn hầm.” Lúc này Trần Mặc mới lên tiếng.

“Tự nó giữ lại ăn đi, sao còn đem tới cho người khác chứ?” Vệ Thanh Mai nhanh chóng chạy ra ngoài, thấy em trai mình chẳng có ở đây.

“Về rồi, nó bảo đừng có làm phiền em.” Trần Mặc nói.

Vệ Thanh Mai liền đi tới cái tủ trong phòng bếp nhìn xem, nói một tô nhưng mà có rất nhiều thịt ngỗng ở bên trong.

“Mẹ, tụi con muốn ăn.” Hai anh em Trần Gia Đống và Trần Gia Lương sắp thèm tới phát khóc rồi.

“Tụi con muốn ăn vậy thì không đợi bà nội tụi con à? Cho tụi con ăn khoai tây thử vị, còn lại thì chờ bà nội tụi con về, tối nay chúng ta ăn với nhau.” Vệ Thanh Mai nói.

Có khoai tây cũng được, thử mùi vị khoai tây cũng thật sự ngon khiến hai anh em cực kỳ mong chờ với món thịt ngỗng tối nay.

Vệ Thanh Mai đem phần còn lại đi cất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận