Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 135. Cây ngô đồng rước phượng hoàng xuống đậu 9

Chương 135. Cây ngô đồng rước phượng hoàng xuống đậu 9

“Thế Quốc nói năm nay phải đi vào thành phố thăm hỏi, nói chúng ta sang năm hẳn đến, chờ đến lúc đó về rồi nó sẽ đến báo.” Trần Mặc nói.

Vệ Thanh Mai gật đầu một cái, nói: “Em đi đổi cho em dâu em chút trứng gà, hai ngày nữa mang qua.”

Cũng dặn em trai chị sau này không cần đem đồ tới, giữ lại cho vợ anh ăn là được.

Hai ngày sau, Vệ Thanh Mai liền mang theo trứng gà tới, bởi vì năm sau mới có thể ghé thăm, cho nên lần này không ngăn được hai thằng nhóc nghịch ngợm, liền dắt hai đứa nhóc đi theo tới.

Đều nói cháu trai thì giống cậu, lời này thật sự không sai, Tô Tình có thể nhìn thấy trên người hai anh em Trần Gia Đống và Trần Gia Lương bóng dáng của cậu tụi nhỏ - Vệ Thế Quốc.

Yêu ai yêu cả đường đi, cô liền rót cho hai đứa tụi nó một ly sữa mạch nha, cười nói: “Không có bánh đào xốp rồi, sau này nếu có bánh đào xốp thì mợ sẽ giữ lại cho mấy đứa.”

“Cảm ơn mợ!” Hai anh em cũng cảm giác được là mợ thích tụi nó, rất là vui vẻ, còn có hơi mắc cỡ.

“Mợ đẹp quá à.” Nhóc Trần Gia Lương nhìn mợ của nó, cười nói.

Tô Tình bật cười: “Ui cha, sao mắt nhìn của nhóc Gia Lương lại tốt vậy chứ?”

“Con biết gì là đẹp chứ.” Bà Đường cười ghẹo nó.

Trần Gia Lương nghiêm túc nói: “Đương nhiên là con biết, mợ con cực kỳ đẹp, tóc đen, mắt lại to!”

“Cái miệng nhỏ ngọt này, sau này lớn lên nhất định khiến con gái thích lắm.” Tô Tình cười nói với Vệ Thanh Mai.

Vệ Thanh Mai cũng dở khóc dở cười.

“Sau này con lớn lên cũng phải giống như cậu, cưới một người vợ như mợ vậy!” Trần Gia Lương nói ra câu khiến người khác kinh ngạc.

Chọc những người lớn đều cười.

Tô Tình bật ngón tay cái với nhóc, nói: “Tốt lắm, nhưng mà trước tiên con phải trở thành người đàn ông có bản lĩnh như cậu con mới được, lúc đó mới có thể khiến cô gái giống như mợ con thích được.”

“Cho nên mợ mới thích cậu!” Trần Gia Đống đưa ra kết luận.

“Thích là gì ạ?” Trần Gia Lương miệng nói những lời ngông cuồng không hiểu.

“Là bằng lòng sinh con cho cậu, đó chính là thích cậu đó.” Trần Gia Đống làm vẻ mặt như người lớn, nói.

Tô Tình bị những lời nói của trẻ con này làm đỏ hết cả mặt, còn đối diện với ánh mắt mang theo nét cười của Vệ Thế Quốc, lập tức cô hận không tìm được cái lỗ mà chui xuống.

Bà Đường cũng vui vẻ vô cùng, hỏi: “Cái này con học ở đâu ra vậy?”

Vệ Thanh Mai giận mắng: “Còn không phải do nghe từ mấy người thị phi trong thôn mà học được sao.”

“Hi hi.” Trần Gia Đống cười một tiếng.

“Mau uống đi, chờ lát nữa nó nguội là uống không ngon đó.” Tô Tình ho khan nói.

Hai anh em liền uống sữa mạch nha, thật sự là uống ngon cực kỳ, tụi nó còn chưa từng uống món nào ngon như vậy đâu!

“Chị cả, buổi trưa ở lại nhà ăn cơm, em là sủi cảo ăn.” Tô Tình nói với Vệ Thanh Mai.

Ánh mắt hai anh em Trần Gia Đống và Trần Gia Lương đều sáng lên, mong đợi nhìn về phía mẹ tụi nó.

“Không cần đâu, không cần đâu.” Vệ Thanh Mai vội nói.

“Ăn xong rồi hẳn về, nào có đạo lý để cho cháu trai tới nhà cậu mà mang theo bụng đói đi về chứ?” Bà Đường cũng nói.

“Đúng vậy, chị cả à, chị không cần khách sáo vậy đâu.” Vệ Thế Quốc nói.

Vệ Thanh Mai trợn mắt nhìn anh một cái, chờ Tô Tình và Bà Đường cùng đi vào trong bếp bận rộn, chị ấy liền đuổi hai đứa nhóc nghịch ngợm ra ngoài, lúc này mới nhỏ giọng nói với em trai mình: “Thế Quốc à, chị cả biết là trong tay em có tiền, nhưng mà sinh hoạt vẫn cần tiết kiệm một chút mới được, sau này bên chị cả em cũng không cần đem đồ qua đâu, giữ lại cho vợ em ăn là được.”

“Chính là vợ em bảo em đưa qua cho cháu trai, cháu gái ăn.” Vệ Thế Quốc cười nói.

Vệ Thanh Mai có chút không biết làm sao.

“Chị cả à, chị không cần lo cho tụi em, đem qua thì chị ăn là được rồi.” Vệ Thế Quốc nói.

“Sang năm Tình Tình sinh con, đến lúc đó ở cữ rồi không thể đi làm việc được, mà một mình bà bác cũng không thể giữ hai đứa bé được, em ấy sinh xong cũng phải giữ, trong nhà chỉ còn dựa vào một mình em, đâu đâu cũng phải tiêu tiền…” Vệ Thanh Mai do dự nói.

Vệ Thế Quốc gật đầu một cái, nói: “Chị cả, chị yên tâm đi, Tình Tình em ấy không cần phải đi làm cũng có thể kiếm tiền, lần trước một cái bài văn đã bị nhà xuất bản nhìn trúng, một bài văn liền kiếm được năm đồng, đen lúc đó bà bác thì giúp một tay giữ trẻ, em ấy ở nhà viết văn gửi cho nhà xuất bản, cũng có thể kiếm được không ít tiền.”

Vệ Thanh Mai cũng sửng sốt một chút, chị ấy còn không biết cái này, nói: “Vợ em còn có thể viết văn kiếm tiền?”

“Dạ, còn được đăng bảo để cho người dân cả nước đều thấy.” Vệ Thế Quốc có chút kiêu ngạo nói, vợ anh chính là có bản lĩnh như vậy đó.

Vệ Thanh Mai liền vui vẻ, bật cười nói: “Vậy thì được, chị cả cũng không nhiều chuyện nữa.”

Chắc là cha mẹ trên trời có linh thiêng phù hộ, phù hộ cho em trai cưới được một người em dâu tốt như vậy, đây thật sự là người trước trồng cây người sau hưởng bóng mát mà, nhất định là trước kia tổ tiên của nhà lão Vệ tích phúc, trước cửa nhà có cây ngô đồng, lúc này mới rước phượng hoàng đậu vào mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận