Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 138. Những chuyện của cặp đôi mèo mả gà đồng 3

Chương 138. Những chuyện của cặp đôi mèo mả gà đồng 3

Tối hôm đó, con dâu nhà họ Đinh đã được mở mang một phen cái gì mới gọi là đàn ông đích thực, cô ta cũng đã lĩnh hội được chỗ tốt khi làm phụ nữ.

Cũng nhìn Thẩm Tòng Dân rất thuận mắt.

Còn về sau thì chỉ còn lại tiếng ngâm nga rên rỉ, tâm trạng rất tốt.

Bên ngoài tuyết rơi vù vù, chớp mắt một cái là đã vào tháng chạp rồi, trời cũng càng ngày càng lạnh hơn.

Ngày hôm đó Tô Tình ở trong nhà hầm gà, là gà rừng, do Vệ Thế Quốc và Thẩm Tòng Quân vào trong núi bắt được.

Trời rất là lạnh, cánh gà cũng bị đông cứng hoàn toàn không thể nào chạy thoát, chỉ cần gặp được thì bắt một phát là trúng luôn.

“Trời thật là lạnh, tuyết vẫn còn chưa dứt được.” Tô Tình không nhịn được mà nói.

“Cũng may là củi trong nhà còn đủ dùng.” Bà Đường cũng gật đầu nói.

Quần lông của bà ấy cũng đã dệt xong, đã đưa cho ông già kia, mặc dù trời rất lạnh, nhưng ít nhiều gì cũng có thể yên tâm một chút.

Tô Tình dùng đũa thử gà rừng, thấy đã chín thì vớt gà rừng ra bắt đầu gỡ thịt, xong rồi thì lại ném xương gà vào trong nồi lại, cũng đổ luôn cả cà rốt đã chuẩn bị xong vào.

Còn về phần thịt gà, Tô Tình pha một chút nước tương rồi đổ vào đảo lên một lúc, vậy là được rồi.

Trong nhà còn rất nhiều màn thầu ngô, đều là được hấp từ ngày hôm qua, làm vậy để đỡ ngày nào cũng phải làm, hấp lên hết để muốn ăn thì lấy đi hấp lại là được.

Trong chốc lát Vệ Thế Quốc cũng đã về, anh đi xay lúa mì, năm mươi cân lúa mạch chia ra làm mấy lần cũng đã xay xong rồi mang về.

“Đi một chuyến nữa, đi đưa cháo gà cho thầy.” Tô Tình dùng bàn tay ấm áp của mình sờ lên mặt anh, thấy không lạnh lắm thì mới yên tâm, nói.

Vệ Thế Quốc cười một tiếng, nói: “Anh không lạnh.” Rất ấm áp, cái áo to dày bên ngoài được dùng hơn nửa cân bông vải mới để làm, quần bông cũng dùng hơn hai lạng rưỡi để làm, còn mặc cả áo len, lạnh thế nào được chứ?

Tô Tình cười một tiếng, nói: “Đưa cho thầy xong thì về nhà ăn cơm.”

“Được.” Vệ Thế Quốc xách hộp đựng thức ăn rồi ra ngoài.

Không bao lâu sau là đã về, ở nhà cũng đã có thể ăn cơm rồi, ăn cùng với bà Đường, đương nhiên là không thể ăn no đến một trăm phần trăm được, mặc dù có tiền có lương thực nhưng cũng phải tiết kiệm, ăn no đến bảy mươi phần trăm là được rồi.

Bây giờ cũng không cần phải làm việc, ăn no bảy phần là đủ.

Dĩ nhiên, đây là bà Đường và Vệ Thế Quốc, lượng thức ăn của Tô Tình cũng không bị ít đi, cô cần phải ăn no, nếu không rất dễ bị đói.

“Sao bây giờ em lại cảm thấy ngày nào không phải ăn thì cũng là ngủ nhỉ? Sắp biến thành lợn mất thôi.” Tô Tình đan áo len, nói.

Vệ Thế Quốc cười nói: “Em muốn ăn gì thì cứ ăn.”

Vợ của thầy cũng đã nói khí sắc của Tình Tình rất tốt, nếu tiếp tục giữ vững như vậy thì sau này khi đứa bé ra đời nhất định sẽ rất khỏe mạnh.

Tô Tình cười liếc anh một cái, tay cô vẫn còn đang đan áo len, đánh Vệ Thế Quốc một cái, trước đó đã đan áo len dài tay, nhưng đây là áo len ba lỗ.

Áo len đan cho cha mẹ cô cũng đã được đan xong, đây là còn dư lại, cộng thêm còn có trong tay bà Đường cũng còn lại một chút, lấy tới đan cho Vệ Thế Quốc một cái áo ba lỗ mỏng để mặc.

Lúc xế chiều, Tô Tình ra cửa tản bộ, băng tuyết ngập trời đương nhiên cô sẽ đi bộ cẩn thận, đến tìm vợ Cương Tử, sau đó cùng với vợ Cương tử đi tìm mẹ Hắc Thán.

Mẹ Hắc thán đang chọn đỗ, chị ta định xay để làm đậu.

“Các em tới đúng lúc lắm, chị đang muốn kêu Hắc Thán đi nói một tiếng với các em, ngày mai chị sẽ làm đậu, đến lúc đó các em cũng đến lấy mang về ăn nhé.” Mẹ Hắc Thán cười nói.

“Vậy lát nữa em sẽ kêu Thế Quốc múc thêm cho chị, chị sẵn làm thì làm thêm giúp em chút, trời lạnh này bảo quản trong nước cũng không sợ hỏng.” Tô Tình nói.

“Em cũng muốn.” Vợ Cương Tử gật đầu nói.

“Shh.” Ngay lúc này, mẹ Hắc Thán đột nhiên shh lên một tiếng.

Tô Tình sợ hết hồn: “Làm sao vậy?”

“Không sao cả, chỉ là thằng bé trong bụng đạp chị một cái thôi.” Mẹ Hắc Thán buồn cười nói.

Vợ Cương Tử cũng cười: “Trước kia khi em mang thai hai đứa nhỏ kia ở trong bụng cũng thích đá em, sinh ra quả nhiên tất cả đều nghịch ngợm.”

Trong bụng Tô Tình ngược lại không có phản ứng gì, bởi vì trời lạnh nên mặc nhiều, cũng không nhìn rõ ra được, nhưng thời gian càng dài, bụng của cô cũng đã từ từ có một chút thay đổi.

Tối ngủ mặc ít là có thể nhìn ra được, có lồi hơn một chút so với trước kia, chỉ là không nhiều.

Theo những gì bà Đường nói là với dáng người này của cô, nếu như là một thai vậy cũng phải năm sáu tháng mới có thể hiện rõ bụng.

Nhưng trong bụng lại là hai đứa, vậy thì khẳng định là sẽ khác.

Bà Đường nói có lẽ là tháng sau bụng sẽ bắt đầu lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận