Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 139. Những chuyện của cặp đôi mèo mả gà đồng 4

Chương 139. Những chuyện của cặp đôi mèo mả gà đồng 4

Bây giờ bụng của mẹ Hắc Thán cũng đã rất lớn, nhưng sống cũng khá thoải mái, cho nên khí sắc của mẹ Hắc Thán cũng tương đối tốt.

Nhưng cũng là do Vương Thiết là một người đàn ông tốt, có thứ gì tốt đều để cho chị ta.

Hơn nữa cũng không lười biếng, còn có em trai Vương Cương cùng đi lên núi với Vệ Thế Quốc và Thẩm Tòng Quân, mang về toàn là thịt để cho chị ta ăn nữa.

So ra thì khí sắc của Tô Tình không thể chê vào đâu được.

Nhưng chuyện này cũng chẳng có gì phải ghen tị cả, bởi vì ngày hôm qua nhà họ Tô cũng đã gửi tới đây một gói hàng.

Ở đây khoảng một tiếng thì Tô Tình mới về nhà.

Trong nhà chỉ có bà Đường đang đọc sách thuốc trong phòng, Vệ Thế Quốc bị Thẩm Tòng Quân gọi đi, hai người cùng nhau đi lên trấn đi dạo.

Thẩm Tòng Quân rất nhớ nhung con ngỗng lớn lần trước, bây giờ chẳng phải là muốn đi thử vận may một chút sao?

Nhưng lại chẳng gặp được con ngỗng lớn này, mà gặp được vịt.

Chỉ có một con, mặc dù Vệ Thế Quốc cũng muốn, dù là nhà không thiếu ăn, trong đống tuyết ở sân sau còn chôn thịt dê và xương sườn lợn nữa, nhưng những thứ như thịt thì có bao nhiêu cũng không chê nhiều.

Chẳng qua là chỗ Thẩm Tòng Quân không có gì ăn ngon, cho nên vẫn là nhường cho Thẩm Tòng Quân.

“Chờ lát nữa tôi sẽ đơm cho cậu một bát cơm và một chút thức ăn nữa!” Thẩm Tòng Quân cười nói.

“Được, vậy tôi cũng không khách sáo với cậu.” Vệ Thế Quốc nói.

Thẩm Tòng Quân xách con vịt về nhà, nhưng con vịt này đã dẫn đến động tĩnh không nhỏ.

Sau đó Vương Mạt Lỵ đã qua bên này nói cho Tô Tình biết.

“Bà già kia vô cùng không biết xấu hổ, nói con vịt lớn như vậy mà chỉ cho bà ta một bát, cô không biết là tôi tức giận thế nào đâu, nếu như không phải Thẩm Tòng Quân muốn cầm qua, tôi cũng không muốn cho một bát kia đâu, đừng nói một bát, một miếng tôi cũng chẳng cho!” Vương Mạt Lỵ cả giận.

Dĩ nhiên là bà Thẩm chê ít rồi, bà ta cứ cho rằng là dù có thế nào thì cũng phải chia cho bà ta một nửa, một con vịt lớn như vậy mà, nhưng ai ngờ lại là một bát? Bên trong còn bỏ không ít hành tây với khoai tây gì đó, vậy thì còn bao nhiêu thịt chứ?

Bà ta với bạn già không có bao nhiêu, nhưng nhà họ Vương bên kia lại được bưng cho một chậu qua!

Nói một chậu thì đúng là khoa trương, một con vịt có bấy nhiêu thì lấy đâu ra một chậu chứ? Bên trong cũng là khoai tây chiếm đa số, nhưng xem ra phân lượng nhìn cũng không ít.

Mà cùng sống dưới một mái hiên, Thẩm Tòng Quân cũng không làm tuyệt tình như vậy, cho nên dĩ nhiên là Thẩm Tòng Dân và chị dâu cả Thẩm cũng có phần.

Như vậy thì còn có thể còn lại bao nhiêu đây?

Nhưng bà Thẩm vẫn chê ít, Vương Mạt Lỵ vô cùng tức giận.

“Ở chung một chỗ nếu không cho thì chắc chắn là không được, dễ dàng cho người ta mượn cớ.” Tô Tình nói, thịt vịt này dĩ nhiên Vệ Thế Quốc bên này cũng có lộc ăn.

“Tôi chỉ hận không thể dọn ra ngoài ngay bây giờ luôn ấy!” Vương Mạt Lỵ nói.

Tô Tình cười một tiếng, nói: “Cũng chẳng phải chuyện gì thường xảy ra, nhịn một chút là qua thôi, sang năm rồi rời đi.”

Nói xong cũng nhìn về phía bụng Vương Mạt Lỵ: “Có tin tốt chưa?”

“Nào có nhanh như vậy.” Vương Mạt Lỵ ngượng ngùng nói.

Tô Tình nói: “Đây chẳng phải là bảo cô chú ý hơn sao, thời tiết này ra ngoài phải kiềm chế chút.”

Vương Mạt Lỵ gật gật đầu, chuyển đề tài: “Hôm qua chẳng phải là tôi đi đưa thịt cho mẹ tôi trở về sao, tôi có nghe nói một chuyện này, cô đừng nóng giận nha.”

Tô Tình hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Tôi nghe nói thanh niên tri thức Bùi năm nay sẽ dẫn Trần Tuyết đi về nhà gặp người lớn.” Vương Mạt Lỵ nhìn cô nói.

Tô Tình thấy buồn cười nói: “Tôi đã sớm buông bỏ rồi mà cô còn lo lắng chuyện này, chẳng phải là chuyện này cũng là lẽ thường tình thôi sao? Trần Tuyết cũng đã dẫn anh ấy về nhà ăn cơm với người lớn rồi còn gì.”

Vương Mạt Lỵ cười nói: “Tôi biết cô đã nghĩ thông rồi, bằng không thì sao lại nói với cô được chứ.”

Tô Tình ngược lại cũng không có ý kiến gì, chính là Trần Tuyết, nhân vật nữ chính đúng là không dễ dàng gì, bởi vì lần này về nhà Trần Tuyết sẽ bị mẹ, chị cả và em gái của thanh niên tri thức Bùi chê từ đầu đến chân.

Trong nhà chẳng có một ai là để ý tới cô ta cả, nếu như đổi lại là một cô gái khác thì đã sớm muốn độn thổ cho xong, nhưng Trần Tuyết là ai chứ?

Cô ta là nữ chính đó, dĩ nhiên sẽ bền bỉ ngoan cường bất khuất rồi, cô ta chịu đựng đủ loại khó khăn trắc trở, cô ta tin tưởng là lấy lòng thành và sự hiếu thuận của mình, bà Bùi nhất định sẽ chấp nhận cô ta, chị cả và em chồng cũng sẽ nhất định tiếp nhận cô ta.

Hơn nữa, cô ta cũng sẽ không vì một chút khó khăn này mà lùi bước, gặp phải khó khăn mà lùi bước không phải là con ngoan trò giỏi của nhân dân nữa rồi!

Ngàn vạn khó khăn vẫn vững vàng, dù ai nói ngả nói nghiêng lòng ta vẫn vững như kiềng ba chân!

Cô ta coi mình là cây trúc, muốn giống như cây trúc vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận