Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 14. Vẫn là anh thương em 1

Chương 14. Vẫn là anh thương em 1

Vệ Thế Quốc nhíu nhíu mày, chẳng lẽ thật sự cho rằng mình đang mang thai sao!

Nhưng canh cá anh cũng có phần cho nên cũng đáp lại cô một tiếng tỏ ý mình đã nhớ rồi.

Tô Tình tiếp tục nói: “Em cũng biết anh phải đi làm bề bộn nhiều việc, nhưng bây giờ em phải ăn thêm một chút cá mới tốt, không cần bắt buộc phải là cá gì đâu, anh mang về em đều có thể làm được.”

Vệ Thế Quốc mặt không biểu cảm mổ lươn, không phản ứng lại lời cô.

Tô Tình cũng không để ý tới thái độ của anh, dù sao cũng đã nói rồi, những chuyện còn lại cứ để cho anh làm là được, cô biết là anh đã nghe lọt rồi.

Chờ anh mổ lươn xong, Tô Tình lấy vào bắt đầu làm lươn kho.

Chắc chắn là không thể có đầy đủ gia vị được, vậy thì cứ miễn cưỡng làm đi, Vệ Thế Quốc đi rửa mặt, sau đó một mình ngồi ngẩn người suy nghĩ lại nhân sinh.

“Em lo lắng trong nhà có chuột gì đó, ba con gà con cũng còn nhỏ, anh đi tìm ông cụ trong thôn tới làm một cái chuồng gà đi, buổi tối thả gà vào trong chuồng rồi xách để vào phòng cũng sẽ không bị chuột cắn.” Vừa mới ngồi xuống xong, Tô Tình ở trong phòng bếp đã lại bắt đầu sai anh làm việc.

Vệ Thế Quốc đi ra ngoài một chuyến rồi tự mình cầm một vài cây trúc về, Tô Tình đã làm xong một đĩa lươn kho, bưng ra nhìn thấy vậy cười nói: “Anh đang muốn tự làm chuồng gà sao?”

“Ừ.” Vệ Thế Quốc không muốn nói chuyện gì với cô cả, nhưng không biết làm sao mà từ sau khi hết tiền người phụ nữ này lại nói nhiều vô cùng, chẳng còn cách nào nên chỉ có thể đáp lại cô hai tiếng.

“Thật là lợi lại, còn biết đan nữa, vậy khi nào anh rảnh đan thêm một cái làn xách, rồi mấy cái mẹt gì đó để dùng đi.” Tô Tình nói.

Vệ Thế Quốc không muốn phản ứng lại cô.

“Rửa tay rồi ăn cơm trước đi, làm việc cả một ngày cũng mệt mỏi rồi, những thứ này khi nào rảnh lại làm tiếp cũng được.” Tô Tình nói.

Màn thầu thập cẩm được để trong mẹt, một bát canh trứng cà chua và một đĩa lươn ngửi thôi đã rất thơm rồi.

Vệ Thế Quốc rất đói, đúng là buổi sáng ăn không ít, nhưng mà làm việc cả một buổi sáng, có thể không đói bụng sao?

Cho nên chẳng chần chờ gì nữa, mau chóng đi rửa tay.

“Uống bát canh trứng cà chua trước đi.” Tô Tình múc cho anh một bát cạnh xong, sau đó tự mình ăn của mình.

Vệ Thế Quốc nhìn cô một cái, ăn canh xong thì lấy bánh màn thầu ăn với lươn kho.

Đây đúng thật là một cô nàng phá của, trong này đã tốn mất bao nhiêu dầu, bao nhiêu nước tương chứ? Còn có ớt nữa, làm một món ăn thôi mà dùng nhiều nguyên liệu như vậy? Nhưng thật sự phải nói là, ngon đến nỗi anh cứ vùi đầu ăn mải miết.

Tài nấu nướng của mình được công nhận như vậy, Tô Tình cũng rất hài lòng, cười nói: “Nhưng mà trong nhà cũng chẳng còn bao nhiêu bột mì nữa, không đủ dùng, bằng không em sẽ làm bánh bao cho anh ăn, ngon không kém bánh bao trong nhà hàng nhà nước đâu.”

“Chỉ là làm bánh bao cần có thịt, nếu như gói sủi cảo cũng cần đến thịt. Những thứ này đều không dễ kiếm, chờ lần sau cha em đưa đồ tới cho em, đến lúc đó đi mua về rồi sẽ làm cho anh.”

Trên bàn cơm đều là Tô Tình nói, Vệ Thế Quốc không nói gì cả, anh chỉ phụ trách ăn thôi.

Tô Tình ăn ba cái bánh màn thầu, uống một bát canh trứng cà chua, còn có mấy miếng lươn là đã no rồi, còn dư lại toàn bộ đều do Vệ Thế Quốc ăn hết.

Vệ Thế Quốc ăn rất no, lần này có thể ăn no đến chín phần!

“Đi nghỉ ngơi đi.” Tô Tình nhận lấy việc rửa bát, khoát tay nói.

Cũng thông cảm cho anh làm ruộng cả một buổi sáng không dễ dàng gì, không muốn anh về lại còn phải làm việc nhà nữa.

Vệ Thế Quốc nhìn người phụ nữ này ngâm nga câu hát đảm đang việc nhà, nhìn cứ giống như là nữ chủ nhân của ngôi nhà này vậy, ăn no uống đủ xong anh rửa mặt rồi đi vào nhà nghỉ.

Anh từ chối cho ý kiến về người phụ nữ này, dù sao cô có giả bộ cũng không giả bộ được lâu, sớm muộn cũng sẽ không nhịn nổi mà thôi.

Trước lúc này, anh sẽ tận lực ăn vài bữa thật ngon.

Làm việc một ngày quả thực là mệt mỏi, bây giờ mới nằm xuống chưa được bao lâu đã ngủ mất.

Tô Tình làm việc xong rồi đi đút cháo cho gà con ăn, hôm nay ba con gà con thích ứng cũng không tệ lắm, chiêm chiếp kêu.

Vừa mới đút xong đã nghe được ở đằng trước có người gọi cô.

Giọng nói này cô biết rất rõ là người nào, không phải Thái Mỹ Giai thì là ai đây?

“Cậu nhỏ giọng một chút, Vệ Thế Quốc còn đang ngủ đó.” Sau khi Tô Tình đi ra thì thấp giọng nói.

Thái Mỹ Giai thấy cô như vậy còn có cái gì không hiểu nữa đâu, trợn to hai mắt nhìn cô: “Cậu... Chẳng lẽ chuyện cậu và Vệ Thế Quốc là thật hả? Cậu điên rồi có phải không!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận