Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 140. Những chuyện của cặp đôi mèo mả gà đồng 5

Chương 140. Những chuyện của cặp đôi mèo mả gà đồng 5

Tô Tình nhớ tới những trắc trở mà sau này Trần Tuyết phải trải qua là da đầu lại có chút tê dại, đúng là làm cho người ta bội phục, nếu như đổi thành cô thì cô nhất định không thể làm được, rốt cuộc vẫn là nữ chính không dễ làm như vậy, nhưng con đường mà người ta phải đi chính là đánh cực phẩm ngược tra như vậy đó.

Nhưng chỉ là không có một con đường nào thoải mái đến cùng, mà là khổ trước sướng sau, đầu tiên là bị ba mẹ con kia ngược đến thương tích đầy mình, sau đó mới nhận ra không thể cảm hóa được, người ta cũng đã coi cô ta là kẻ bám lấy con trai của bọn họ.

Vì vậy lúc ấy đường cùng nên đã phản kích, sau khi vượt qua đủ loại khó khăn rồi mới được ở bên nhau.

Thật sự là làm cho người ta tức lộn ruột.

“Năm nay bọn cô muốn về nhà, bọn họ cũng muốn về, đây là rủ nhau cùng đi hả.” Vương Mạt Lỵ nói.

Tô Tình cười, nói: “Đúng vậy, đến lúc ấy lại có cảnh tượng náo nhiệt để xem rồi.”

Vương Mạt Lỵ biết là muốn nhìn thấy nhà họ Bùi bên kia bị cười nhạo, lại hỏi: “Nhà cô thật sự hài lòng với Vệ Thế Quốc như vậy sao?”

“Hài lòng như vậy thì cũng không hẳn, chỉ là tôi bất hiếu mà thôi, chưa được cha mẹ cho phép mà cứ như vậy gả bản thân cho người ta, bây giờ đến cả con cũng có rồi, cha mẹ tôi còn có thể làm thế nào đây?” Tô Tình nói.

Kết hôn thì cũng thôi đi, nhưng ngay cả đứa bé mà cũng có luôn rồi, không muốn nhận cũng phải nhắm mắt mà nhận lấy.

Những lời này là nói thật, nếu như trước kia khi kết hôn bọn họ mà biết, thì cho dù Vệ Thế Quốc có bao nhiêu tiền sính lễ thì nhà họ Tô cũng tuyệt đối sẽ không gả đứa con gái duy nhất về nông thôn.

Chứ đừng nói chi là Vệ Thế Quốc chẳng tốn một xu nào mà đã cưới được cô về.

Chẳng qua là bây giờ cũng đã gả cho rồi, đứa bé cũng đã có, cho dù cha mẹ cô có thật sự không nhận thì cũng không được.

Nếu không thì sao lại nói con gái là món nợ từ kiếp trước chưa trả xong chứ.

Vương Mạt Lỵ nói: “Vậy lần này các cô trở về thì biểu hiện tốt một chút, tôi thấy gửi nhiều đồ như vậy thì hẳn là không có ý kiến gì với các cô mới đúng.”

“Ừ.” Tô Tình gật đầu một cái.

Bắt đầu vào tháng chạp, rất nhanh sẽ đón tiết Tịch Bát.

(ngày lễ mồng 8/8 bên Trung)

Trước một ngày Tô Tình còn cùng với bà Đường ngâm không ít đỗ, dùng để nấu cháo Tịch Bát, mấy thứ như táo đỏ vân vân thì trong nhà cũng đều có.

Vì vậy sáng sớm sẽ để bà Đường nấu cháo Tịch Bát, còn Tô Tình vì ngủ muộn, từ khi vào đông cô cũng chưa từng dậy sớm.

“Đều nói trong nhà có một bà lão như có một châu báu, anh nhìn xem, có cô ở đây chúng ta cũng có thể nằm ỳ trên giường.” Tô Tình cười nói.

Lúc này Vệ Thế Quốc đang nằm cùng với cô, ôm vợ anh mà ấm áp vô cùng không biết là trong người có biết bao thoải mái.

Cũng không coi bà Đường là người ngoài, nấu cháo Tịch Bát thì nấu đi, người già không có chuyện gì để làm, để bà ấy làm một chút chuyện thì bà ấy cũng vui mà.

“Vợ à.” Vệ Thế Quốc sáp lại gần cà cà.

Tô Tình đẩy mặt anh ra, nói: “Râu của anh đâm vào em rồi, đừng tới gần em.”

“Anh cứ đến gần.” Vệ Thế Quốc nói.

Sau đó bắt đầu đùa nghịch với vợ anh, hai người nằm trên giường hi hi ha ha, cứ giống như hai đứa trẻ vậy.

“Em muốn gội đầu.” Đùa xong rồi thì Tô Tình không nhịn được mà nói.

“Nhưng trời lạnh.” Vệ Thế Quốc chần chờ.

“Em cũng đã không gội đầu lâu như vậy rồi, dầu ở trên đầu cũng có thể ép ra để xào thức ăn nữa đó.” Tô Tình nói.

Cô cũng không dám hồi tưởng lại là bao nhiêu ngày rồi mình chưa gội đầu, hẳn là sáu ngày nhỉ, đây đã là cực hạn của cô rồi.

“Vậy thì chờ buổi trưa anh sẽ đun nước để cho em gội nhé?” Vệ Thế Quốc hỏi lại.

“Được.” Lúc này Tô Tình mới hài lòng.

Hai người nằm lại trên giường một hồi rồi mới dậy.

Bà Đường cười nói: “Sao hai đứa không ngủ nhiều thêm đi.”

“Cũng đã ngủ lâu như vậy rồi mà.” Tô Tình nói: “Thật là thơm, cô à, tay nghề của cô thật đúng là không thể chê vào đâu được.”

Bà Đường rất vui, nói: “Cũng chỉ là nấu chín lên mà thôi.”

“Đường ở trong ngăn kéo, cô đi vào lấy ra đi.” Tô Tình vừa đánh răng vừa nói.

“Đường chúng ta cho vừa phải thôi nhé?” Bà Đường hỏi.

Tô Tình gật đầu một cái, quá ngọt ăn cũng không ngon, vừa phải là thích hợp rồi.

Cháo Tịch Bát này ăn thật là ngon, buổi sáng Tô Tình ăn ba bát xong, sau đó mới vươn vai duỗi chân rèn luyện cơ thể một chút.

Thẩm Tòng Quân là một người không thể ở không được, bằng không thì sao lại nói vật họp theo loài, người chia theo nhóm chứ, Vệ Thế Quốc cũng giống vậy.

Vương Cương, Vương Thiết cũng không thích ra ngoài, hôm nay chơi hội, vậy nên bọn họ mới cùng nhau đi ra ngoài.

Cũng chẳng đi đâu cả, chỉ đi lòng vòng trong núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận