Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 147. Bao lớn bao nhỏ đi chúc Tết năm mới 3

Chương 147. Bao lớn bao nhỏ đi chúc Tết năm mới 3

Đó giờ Vệ Thế Quốc cũng không có mang thịt mỡ về bởi vì mùi vị khi thắng dầu quá nồng nặc, không tài nào ngăn nổi.

Vì vậy cho dù có mang thịt ba rọi chưa thắng dầu về thì cứ thế mà ăn thôi, mùi hương khi chưa thắng dầu không nồng lắm, thứ sử dụng đó giờ khi mang về là dầu đậu phộng hoặc dầu đậu.

Nhưng hôm nay chia thịt thì có thề danh chính ngôn thuận thắng dầu rồi.

Chỉ là trong nhà cũng không còn thịt nào khác nữa, cũng đã ăn gần hết rồi, chỉ còn lại những thứ được chia hôm nay thôi, thịt dê thì vẫn còn một ít nhưng ăn đến cuối tháng cũng không còn nhiều nữa.

Bà Đường định gắp cho cô một miếng tóp mỡ chiên nhưng Tô Tình vẫn còn chưa đánh răng.

Cô đi ra ngoài đánh răng trước, cục xương lớn của Vệ Thế Quốc cũng chặt xong rồi, đậu nành cũng chuẩn bị sẵn, hôm qua đã chuẩn bị làm cục xương lớn nên hôm qua đậu nành đã được ngâm sẵn rồi.

Bà Đường mang đống dầu đã được thắng xong cùng với tóp mỡ đặt vào trong chảo, cục xương lớn và đậu nành cũng có thể bỏ vào chảo hầm rồi.

Nhưng không chỉ có cục xương lớn, còn có cả hai cục chân giò được chặt sẵn nữa, đây là do Vệ Thế Quốc chạy đi mua về trước khi mổ heo và bỏ hết vào trong nồi hầm.

Nói ra thì cũng có chút ngại ngùng, Tô Tình sau khi mang thai thì đặc biệt thích ăn chân giò, cứ cách hai đến ba ngày lại đi mua một cặp về hầm đậu nành ăn cho đỡ thèm.

Bữa sáng thì ăn bánh và chân giò xương ống hầm đậu nành.

“Cô hãy ăn nhiều chút, đừng để dành hết cho con, con đã ăn rồi.” Tô Tình gắp cho bà Đường một miếng chân giò có thịt và nói.

Hầm đến mềm nhũn, người già cũng nhai nổi nữa là.

Bà Đường cười nói: “Cô sống đến từng tuổi này rồi thì có gì mà chưa ăn qua chứ, bây giờ phải chăm sóc cho con nhiều hơn đã.”

“Con có mà, cứ cách vài ngày là ăn, địa chủ ngày xưa cũng chưa chắc có cuộc sống tốt bằng con đấy.” Tô Tình cười.

“Suỵt.” Bà Đường suỵt một tiếng.

“Mau ăn nào.” Vệ Thế Quốc cũng bất lực nhìn vợ mình một cái, đúng là cái gì cũng dám nói mà, bộ không biết hoàn cảnh nhà anh sao.

Nhưng mà cũng đừng nói, anh nghe cha anh hồi còn sống có nói qua, mặc dù trước kia tổ tiên của anh là gia tộc địa chủ không sai nhưng cuộc sống đúng là chưa chắc tốt bằng bây giờ đâu.

Trước kia bên họ cũng chỉ có hai bữa cơm chứ không có chuyện một ngày ba cữ, nhưng mà nhà địa chủ thì nhiều hơn những nhà bình thường một bữa mà thôi.

Thật ra những thứ trên bàn dù có tốt cũng chẳng đến đâu, không tốt bằng bây giờ.

Nếu chỉ là một mình Vệ Thế Quốc thì anh cũng sẽ không sống những ngày tháng như thế, đúng là những năm qua anh rất ít khi đi ra khỏi thôn nhưng cũng không có nghĩa là anh không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.

Gia đình anh tuy rằng đã không còn làm địa chủ từ đời ông nội nhưng thân phận trước sau vẫn còn, điều này hết sức nhạy cảm, cuộc sống vẫn nên không quá phô trương.

Có điều vợ đang mang thai, dù sao cũng phải để cô ăn cái gì đó ngon ngon, vậy nên mỗi tháng đều phải kiếm chút đồ về cho cô.

Nhưng nhìn vợ như thế này, thật sự không sợ thân phận của anh sao, khiến anh có chút buồn phiền.

“Em biết cân nhắc mà, anh sợ cái gì chứ, anh xem bây giờ sư mẫu cũng đã lấy lại công bằng rồi, mấy người đó sẽ không vui mừng được bao lâu nữa đâu.” Tô Tình nói.

Sắc mặt Vệ Thế Quốc liền thay đổi, vội vàng đứng dậy đi xem may mà cửa nẻo đã đóng lại!

Bà Đường cũng vội nói: “Tình Tình, những lời như vậy con đừng bao giờ nói nữa!”

“Gan to rồi đúng không?” Vệ Thế Quốc quay lại trừng mắt với cô nói.

Tô Tình cười giả trân, gắp thịt cho hai người họ: “Em biết lỗi rồi, chúng mình trưa nay ăn gì nào? Ăn sủi cảo nhé, em hơi thèm sủi cảo, đúng lúc nhà mình có thịt và cải thảo.”

“Cô muốn ăn sủi cảo cải chua.” Bà Đường thuận miệng nói.

“Vậy trưa mình sẽ gói sủi cảo ăn nhé?” Tô Tình lấy lòng nói với Vệ Thế Quốc.

Vệ Thế Quốc gật đầu, trên bàn ăn cũng không nói gì nhiều nhưng lúc chỉ có hai người anh đã nói riêng với Tô Tình: “Những lời này đừng nhắc lại nữa, đây không phải những lời mà lão bá tánh chúng ta có thể tùy tiện nói ra đâu.”

“Em biết rồi, em biết rồi, em biết lỗi rồi mà.” Tô Tình vội nói, chỉ là lỡ miệng thôi mà.

Vệ Thế Quốc cũng không nói nhiều, anh ra sân sau xem đàn gà, ba con gà đều khá khỏe mạnh, đợi mùa xuân năm sau là có thể đẻ trứng rồi.

Không bao lâu thì Thẩm Tòng Quân, Vương Cương và Vương Thiết đều đến tìm Vệ Thế Quốc.

“Thời tiết lạnh thế này, các anh muốn đi đâu?” Tô Tình nói.

“Em cứ yên tâm, chúng tôi chỉ đi dạo quanh núi thôi.” Thẩm Tòng Quân nói.

“Hôm nay được chia thịt mà.” Tô Tình nói.

“Ai lại chê thịt nhiều chứ.” Thẩm Tòng Quân cười nói.

Anh ấy bây giờ chỉ muốn ngày ngày lên núi kiếm thịt về ăn, để hai vợ chồng nhanh chóng có con, người xưa nói ăn nhiều thịt mới sinh được con trai.

Dĩ nhiên con gái anh ấy cũng rất muốn, giờ chỉ mong sớm được làm cha thôi, được giống Vệ Thế Quốc càng tốt, một lần sinh đôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận