Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 148. Bao lớn bao nhỏ đi chúc Tết năm mới 4

Chương 148. Bao lớn bao nhỏ đi chúc Tết năm mới 4

Tô Tình cũng không để ý tới bọn họ nữa, có thể thường xuyên lên núi kiếm miếng ăn cũng là chuyện tốt, còn tốt hơn những đàn ông bên ngoài suốt ngày chỉ biết tụ tập với nhau nói mấy chuyện giường chiếu.

Tô Tình lấy len ra tiếp tục đan áo vừa trò chuyện với bà Đường.

Bà Đường cũng là người nói nhiều, sau khi tới đây thấy xương cốt của mình tốt hơn hẳn nên tâm trạng cũng từ từ bình tĩnh trở lại.

Sau khi Tô Tình đan xong áo len thì lấy sách vở cấp ba của mình bắt đầu xem.

Bà Đường vừa nhét đế giày cho chồng mình vừa hỏi: “Cô thấy con thường hay xem loại sách này?”

“Vâng, không thể bỏ lại kiến thức đã học trước đây được, nói không chừng về sau có dịp cần sử dụng đến nó đấy?” Tô Tình gật đầu nói.

Thời gian đọc sách mỗi ngày của cô không nhiều nhưng chỉ cần có thời gian rảnh rỗi cô sẽ lấy sách vở ra để ôn bài và ghi nhớ các từ vựng, hoặc là ôn bài tập toán gì đó, những môn khác cần học thuộc thì học thuộc, những thứ cần học đều học cả, tiến độ không nhanh cũng không chậm.

Bà Đường đầu tiên là đứng dậy đi khóa cánh cửa lại, lúc này mới gật đầu nói: “Con nghĩ như thế đúng lắm, cơ hội chỉ dành cho những người có chuẩn bị thôi.”

“Đúng không?” Tô Tình nở nụ cười.

“Sau này nói không chừng sẽ khôi phục kỳ thi đại học đấy.” Bà Đường nhẹ giọng nói.

Tô Tình cười, sau khi gật gật đầu cũng không nói thêm gì nữa, cô xem sách chẳng phải cũng chỉ vì có ý định này thôi sao?

Bà Đường rất hài lòng, cũng nổi hứng lên và nhẹ nhàng hỏi: “Sau này nếu như thật sự có cơ hội thì Tình Tình muốn đến đại học nào?”

Bà biết vợ học trò của chồng mình có trình độ văn hóa rất cao, nếu không nhà xuất bản cũng sẽ không nhìn trúng văn chương của cô đúng không? Nếu như thật sự có cơ hội này thì trên cơ bản sẽ có thể thi vào đại học.

Tô Tình cũng nhẹ giọng nói: “Con nói rồi, lỡ như con thi không đậu thì cô đừng cười com đấy.”

“Sao có thể chứ?” Bà Đường nói.

“Con muốn đi vào đại học Thanh Hoa.” Tô Tình nói.

Trong ánh mắt bà Đường có chút tán thưởng và nói: “Mục tiêu của con rất tốt.”

“Chỉ là có chút không thực tế thôi.” Tô Tình cười.

“Cô thấy con rất thực tế đấy, con đừng tự hạ thấp mình.” Bà Đường an ủi nói.

Tô Tình nở nụ cười gật gật đầu, bà Đường cũng có chút nghi ngại nói: “Sau này con thi lên đại học rồi thì Thế Quốc và các con thế nào đây?”

“Nếu như khôi phục cuộc thi đại học thì Thế Quốc chắc chắn cũng phải bắt đầu vào guồng rồi, thầy giáo chắc chắn cũng có thể đi ra khỏi chuồng bò, cô, tới lúc đó cô và thầy sẽ cùng nhau về thủ đô chứ?” Tô Tình thấp giọng hỏi.

Bà Đường nhìn ra phía bên ngoài, khi thấy cửa đóng lại không ai vào bèn nói: “Cô vẫn chưa biết ý của lão già thế nào.”

Không biết tới lúc đó ông già có chịu quay về không, nếu như quay về thì bà phải cùng về nhưng nếu như ông cụ không đồng ý quay về chốn đau thương thì bà cũng sẽ không quay về.

“Tới lúc đó hãy xem ý định của thầy thế nào, bây giờ nói những thứ này còn sớm quá.” Tô Tình gật đầu nói.

Bà Đường nói: “Người không lo xa cũng phải lo gần, trong lòng có tính toán vẫn tốt hơn.”

Tô Tình gật gật đầu, trong lòng cô tất nhiên có tính toán rồi, kỳ thi đại học chắc chắn sẽ khôi phục, cô cũng nhất định phải học đại học chứ.

Nhưng con vẫn còn nhỏ, cô thật sự có chút không nỡ.

Vì vậy cô nghĩ nếu như sau này thầy Cung đồng ý quay về thủ đô thì hay quá, tới lúc đó cô cũng sẽ cùng quay về, như thế mang hai đứa con đi theo cũng có người chăm sóc có đúng không?

Còn Vệ Thế Quốc thì trong thời gian ngắn có lẽ cũng không thể đi được, có lẽ anh phải ở dưới quê đợi gió xuân thổi đến rồi.

Tới lúc đó cô đơn một mình, ít nhiều gì cũng có chút tội nghiệp.

Nhưng mà chẳng phải cũng có câu nói nếu hai người có mối tình sắt son thì cần gì phải ngày đêm ở bên cạnh nhau chứ? Cuộc chia ly ngắn ngủi cũng vì sự đoàn tụ của sau này mà thôi.

Vì vậy trong lòng Tô Tình trên cơ bản cũng đã tính toán xong rồi nhưng vẫn không nói ra, đợi tình hình sau này thế nào rồi tính tiếp.

Lúc giữa trưa vẫn chưa quay về, cho tới lúc xế chiều thì Vệ Thế Quốc bọn họ mới quay trở về.

Đi suốt cả nửa ngày cũng không có thu hoạch gì cả, trên lưng mỗi người chỉ cõng một chút củi về mà thôi.

Vệ Thế Quốc tự đi xuống nhà bếp lấy khoai lang trong nồi ra ăn, vẫn còn ấm ấm, còn có một đĩa thịt nạc xào cải mặn, tất cả đều để dành cho anh, chỉ cần lấy ra là ăn được rồi.

Tô Tình đã ngủ trưa dậy rồi, đang đan áo yếm len bèn hỏi: “Tối nay phải đi ra ngoài sao?”

“Ừ.” Vệ Thế Quốc gật đầu.

Hôm nay chính là ngày lần trước đã hẹn sẵn, chuyến này vụt mất phải đợi đến năm sau nhưng mà thời gian cụ thể vẫn phải đợi xác nhận thêm, bởi vì sẽ có thay đổi bất chợt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận