Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 149. Bao lớn bao nhỏ đi chúc Tết năm mới 5

Chương 149. Bao lớn bao nhỏ đi chúc Tết năm mới 5

Tối nay anh ra khỏi nhà hơi trễ, mãi đến chín giờ rưỡi thì Vệ Thế Quốc mới chầm chậm ra khỏi thôn.

Lúc này tất nhiên là rất khuya rồi, thời đại này cũng chẳng có thú vui gì cả nên tất nhiên phải ngủ sớm rồi.

Vệ Thế Quốc mang theo cái gánh đi về phía ngoại ô, sau khi xác nhận thân phận xong mới vào trong.

“Sao lại trễ thế, tôi còn tưởng anh không đến nữa đấy.” Người đàn ông có râu nói.

“Sẽ không lỡ hẹn đâu.” Vệ Thế Quốc nói.

Người đàn ông có râu lấy đồ cho anh rồi, có một cây thuốc, còn có một chai rượu Mao Đài loại ngon.

Ngoại trừ hai thứ này ra thì những thứ khác cũng đã mang ra rồi, còn những món thịt lần trước Vệ Thế Quốc ghi trên đơn chỉ có một nửa thôi.

Hai con gà một con vịt, thịt heo cũng chỉ có mười mấy cân, xương sườn cũng có một khúc nhỏ, ngoài ra còn có một cái đùi dê.

Những loại thịt khác không có, chỉ những thứ này thôi.

Còn những loại như sữa bột đường đậu nành cũng chỉ là loại bình thường, còn có năm sáu cân trứng gà, những thứ này đều do mỗi lần giao dịch mới có đấy.

Mặc dù không có chuẩn bị theo đơn hàng nhưng có những thứ này cũng không ít rồi.

Vệ Thế Quốc tính tiền cho anh ta.

“Thời gian giao dịch lần sau thay đổi, không phải ở mười lăm tháng giêng mà là hai mươi tháng giêng, anh nhớ đó nha.” Người đàn ông có râu nói.

Giống như những vị khách cố định như Vệ Thế Quốc tất nhiên cũng không chê nhiều, mỗi khi đưa tiền rất nhanh chóng, con người cũng rất sảng khoái, người làm nghề mua bán rất thích làm việc với những khách hàng như thế này.

Vệ Thế Quốc ừ một tiếng rồi xách những thứ này bèn về nhà, tất nhiên đã ghé ngang qua chuồng bò đưa trứng gà cho thầy giáo, còn lại thì mang về nhà.

Đồ đạc cũng để đó trước, anh dọn dẹp một chút rồi lên giường đi ngủ.

Bởi vì biết tối qua anh đã mang đồ đạc về nhà nên ngày hôm sau Tô Tình đã dậy rất sớm không ngủ nướng.

Cô thức dậy dọn dẹp đống đồ mang về ngày hôm qua, thuốc lá rượu bỏ vào trong tủ, còn những loại thịt khác, cái nào cần ăn thì giữ lại, ăn không hết bèn bỏ vào trong cái hủ ở sân sau.

Cái hũ này đặt ở một góc không mấy ai để ý và chôn trong đống tuyết, bên trong không chỉ có đá còn có tuyết, đây chính là một cái tủ lạnh cấp đông thiên nhiên.

Đặt gà vịt thịt heo cũng như xương sườn đặt vào trong đó đậy nắp lại, còn đùi dê thì Tô Tình định ướp thành đồ khô để tới khi về nhà mẹ đẻ sẽ mang về biếu.

Nhưng đùi dê chỉ có một chút ít, cái đùi dê này cũng chỉ khoảng hơn ba cân thôi nên lại lấy một con gà và một con vịt ra.

Cô nói làm sẽ làm ngay, cô đanh chuẩn bị các loại gia vị, đợi đến lúc Vệ Thế Quốc thức dậy thì Tô Tình đã ướp đùi dê và gà vịt xong xuôi rồi.

Bà Đường cũng đã nấu bữa sáng xong rồi, không có món gì khác chỉ là nấu khoai lang thôi, lương thực trong hầm khiếu nhất chính là khoai lang.

Mặc dù cuộc sống nhà mình khá tốt nhưng cũng chưa đến mức ngày nào cũng gạo trắng bột mì, cũng chỉ là lâu lâu mới điều chỉnh chút đồ ăn, đa phần đều ăn những món lương khô.

Tô Tình ăn bữa sáng xong bèn đi ra ngoài, cô muốn qua tìm Vương Mạt Lỵ ngồi chơi.

Nhưng nghe nói con trai của Thẩm Tòng Dân nói chú hai thím hai đã vào thành phố rồi.

Mới nói xong đã bị chị dâu cả Thẩm đánh rồi, chị ta liếc Tô Tình rồi nói bằng giọng khó chịu: “Nói chuyện với đám người rảnh hơi này làm gì chứ!”

Tô Tình mặc kệ chị ta nên cũng quay về nhà.

Khi Vương Mạt Lỵ và Thẩm Tòng Dân về nhà cũng đã chập tối, hai người vào thành phố để chuẩn bị hàng Tết.

Đại khái là nghe cháu trai nói nên Vương Mạt Lỵ cũng đến rồi, cô ấy mang cho Tô Tình một túi bánh.

Tô Tình còn học lại cho cô ấy nghe, Vương Mạt Lỵ nói: “Cô đừng quan tâm chị ta, chị ta bây giờ đang ngưỡng mộ ghen tị muốn chết đấy!”

“Ngưỡng mộ ghen tị cái gì chứ?” Tô Tình hỏi.

“Ganh tị Tòng Quân đối xử tốt với tôi, cứ cách ngày lại lên núi làm thịt cho tôi ăn, còn chồng của chị ta lại suốt ngày ở bên ngoài chơi bài.” Vương Mạt Lỵ cười nói.

Tô Tình cũng nở nụ cười: “Thế thì đáng đời chị ta ngưỡng mộ ghen tị.” Lại nói đến những món điểm tâm này: “Cô mang điểm tâm đến làm gì chứ, mang về nhà mẹ đẻ cho đám cháu ăn đi, cái miệng ăn không ngừng của tôi đâu phải cô không biết.”

“Mang qua đây cho cô ăn đấy, đó giờ toàn là tôi ăn của cô thôi, còn không cho tôi mang một ít cho cô ăn nữa sao?” Vương Mạt Lỵ cười nói.

Tô Tình nở nụ cười: “Thế thì một lát tôi sẽ giữ lại hai miếng, còn lại cô mang qua đưa cho Hắc Thán và anh em Đầu To đi.”

Bởi vì mối quan hệ của đám đàn ông nên đám phụ nữ cũng khá thân thiết với nhau, trước kia Vương Mạt Lỵ cũng ít khi qua lại với mẹ Hắc Thán và vợ Cương Tử, có chăng cũng chỉ vì cô nhưng Thẩm Tòng Quân đã về rồi, anh ấy và Vương Thiết Vương Cương có mối quan hệ khá tốt nên đôi bên cũng có qua lại với nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận