Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 151. Bao lớn bao nhỏ đi chúc Tết năm mới 7

Chương 151. Bao lớn bao nhỏ đi chúc Tết năm mới 7

Chẳng phải sao, sắc mặt của thầy Cung năm nay trông tốt hơn mọi năm một chút, mọi năm nhiều nhất cũng chỉ ăn trứng gà do Vệ Thế Quốc tặng, những thứ này không có được ăn bởi vì đến bản thân Vệ Thế Quốc cũng chẳng có để mà ăn.

Cho dù có lên núi làm chút cũng sẽ tặng cho chị hay em gái trong nhà trước.

Cũng là đã cho quen rồi, nếu không sao lần trước Vệ Thanh Lan qua đây không phải bởi vì muốn về nhà ngoại mà là bởi vì anh hai ở nhà ngoại không tặng đồ ăn chứ?

Mới chớp mắt cũng sắp đến rồi.

Vệ Thế Quốc mượn xe đạp của lão đội trưởng đạp đến huyện bên cạnh, chủ yếu là nói cho Vệ Thanh Lan nghe một tiếng.

Năm nay phải đến Thành phố chúc Tết nên năm mới không có ở nhà, nếu như có về nhà mẹ đẻ chúc Tết thì cũng phải sau mùng bảy mới về được.

Vệ Thanh Lan nghe xong khuôn mặt liền tối sầm lại bởi vì thấy anh hai của cô ta chỉ mang có một bịch kẹo sữa đến tặng con trai, còn lại không có thứ gì cả!

Cô ta cũng không khách sáo, đợi anh nói xong trực tiếp lên tiếng: “Anh hai, những thứ khác đâu? Anh chỉ mang cho cháu trai mình một túi kẹo sữa là xong sao?”

Vệ Thế Quốc khẽ chau mày lại nhìn cô ta, anh đến cũng không biết mở miệng mời vào nhà uống ly nước nóng mà chỉ nói chuyện với anh ở bên ngoài mà thôi.

Thật ra lần này đến anh cũng không có ý định mang đồ qua mà chỉ ghé nói một tiếng nhưng vợ anh lại bảo anh hãy mang một gói kẹo sữa đến.

Cô chỉ dặn dò một câu: “Em chồng chắc chắn sẽ chê đồ mang đến quá ít đấy.”

Vệ Thế Quốc còn đang suy nghĩ chắc không đâu nhưng xem ra đã bị vợ mình nói trúng rồi nhỉ?

Anh đoán có lẽ tính cách của em gái đã bị vợ mình nhìn thấu từ lần trước rồi nên vợ mình mới không muốn qua lại với cô em chồng này.

Nhìn thái độ của vợ mình đối với chị cả và với Thanh Lan thì đúng là có sự khác biệt rất rõ ràng.

“Anh ba đến rồi sao.” Em rể Lý Cường Thắng nghe tin tức liền nở nụ cười bước ra nhưng khi nhìn thấy ông anh vợ này chỉ tặng một gói kẹo sữa, ngoài ra không còn gì cả thì nụ cười trên khuôn mặt anh ta cũng cần tắt đi.

“Những thứ cần nói anh đã nói xong rồi, anh về trước đây.” Vệ Thế Quốc cũng không thèm uống nước của hai vợ chồng họ, sau khi nhìn anh ta một cái bèn lạnh nhạt nói rồi leo lên xe đạp chạy về.

“Anh ba của em lễ Tết mà chỉ tặng có một gói kẹo sữa dỗ con nít thôi sao?” Lý Cường Thắng hỏi.

Vệ Thanh Lan cảm thấy rất tức giận nói: “Kể từ khi anh ấy cưới thanh niên trí thức trong Thành phố kia thì anh em đã thay đổi rồi!”

Mười tám tuổi cô ta đã gả đi, gả đi mấy năm rồi, kể từ khi năm đầu tiên cô ta mang thai con trai Lý Gia Bảo thì anh ba đã bắt đầu mang một chút vật tư đến.

Ví dụ nhưng thịt khô anh làm khô mang từ núi xuống, gà rừng thỏ rừng gì đó, hay là vài cân trứng gà, hoặc là bột mì vân vân, cái năm con trai vừa ra đời anh còn giúp đỡ tặng một túi sữa bột và một hộp ngũ cốc nữa.

Anh ba thương cháu trai nên trên cơ bản mỗi năm khi vào mùa đông đều mang một ít đồ nhưng năm nay lại không có nên cô ta mới chịu không nổi phải về nhà mẹ đẻ xem thử.

Chỉ cách có một huyện nhưng cơ bản cô ta cũng ít khi quay về, chỉ là Tết về một chuyến nhưng đó là bởi vì có thể lấy được không ít những món hời mang về nhà nên cô ta mới hào hứng trở về nhà.

Nhưng không ngờ năm nay lại không nói không rằng cưới một cô vợ thanh niên trí thức, chính là cái cô ghê gớm kia, lần trước bị dạy dỗ một trận khiến cô ta còn nhớ đến tận bây giờ đấy.

“Đây là cưới vợ rồi nên quên luôn em gái và cháu trai đấy.” Lý Cường Thắng bĩu môi nói.

Mỗi năm anh vợ mang đồ đến đều có thể hưởng chút ít, nào ngờ năm nay chẳng có thứ gì cả.

Vệ Thanh Lan nhớ lại những món đồ dinh dưỡng lần trước cô ta nhìn thấy ở trong tủ mà tức không chịu được, những thứ đó vốn là của con trai cô ta ăn mà!

Nhưng bây giờ toàn bộ đều bỏ vào miệng người phụ nữ kia!

“Tết em sẽ về nhà xem thử!” Vệ Thanh Lan cắn răng nói, đợi anh ba đưa người phụ nữ kia về Thành phố thì cô ta sẽ về nhà mẹ đẻ mang chút đồ về nhà.

Lý Cường Thắng coi như không nghe thấy gì, dù sao về nhà mẹ đẻ lấy chút đồ cũng chẳng phải là chuyện lớn lao gì có đúng không?

“Con trai anh đâu?” Lý Cường Thắng hỏi.

“Ngủ trên giường đấy...”

Lại nói đến Vệ Thế Quốc, anh đã lái xe đạp quay về nhà.

Tô Tình đang hấp màn thầu với bà Đường, cái này là để dành cho bá Đường ăn bởi vì hôm sau cô phải theo Vệ Thế Quốc về thăm nhà mẹ đẻ rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận