Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 153. Cha vợ đại nhân, mẹ vợ đại nhân 1

Chương 153. Cha vợ đại nhân, mẹ vợ đại nhân 1

Hai người ngồi trên xe lừa đi vào thành phố, nhét cho lão Từ năm xu cộng thêm một bao thuốc lá, lão Từ cũng không từ chối, cười nhận lấy.

“Đi qua đó rồi, nhớ biểu hiện tốt một chút nhé.” Lão Từ cười nói.

“Cháu biết rồi, chú Từ, chú về đi.” Vệ Thế Quốc gật đầu nói.

Bởi vì không xác định được rốt cuộc đến ngày nào mới trở về từ thành phố, cho nên cũng không hẹn xe lừa để đi về, biết đâu vợ anh nhớ nhà, đến lúc đó lại muốn ở thêm mấy ngày cũng không chừng, trời lạnh không tiện bảo người ta đến rồi chờ không công.

Vệ Thế Quốc mang đòn gánh tới, anh gánh hết đồ, Tô Tình cũng bớt việc đi không ít, phụ trách chăm sóc bản thân cho tốt là được rồi.

Sau khi tới trạm xe trước tiên anh bỏ đồ xuống bảo cô trông, rồi không biết là đi đâu mất, Tô Tình còn tưởng rằng anh đi tìm nhà vệ sinh để đi, nhưng lúc về lại xách theo một túi quýt.

Bởi vì cũng sắp về đến nhà, Tô Tình rất kích động, ăn quýt và chờ xe với anh.

Nhưng loại kích động này chỉ duy trì được đến khi ngồi lên xe, chờ khi ngửi thấy một mùi xăng nồng nặc, toàn thân cô đều thấy không ổn.

Ngàn tính vạn tính lại quên tính đến chuyện này!

Tô Tình không say xe, nhưng bây giờ cô lại chóng mặt, kể từ khi cô bước lên chiếc xe to lớn đi về hướng đến thành phố này, thật sự là cô thấy toàn thân đều không ổn, bắt đầu thấy khó chịu.

Chuyện này vẫn chưa phải là điều tồi tệ nhất, mà điều tồi tệ nhất là cô còn gặp phải chuyện mà lần trước Tô Cảnh Văn gặp phải.

Cái xe cũ này hình như muốn báo hỏng ì à ì ạch đi được nửa đường, rồi trực tiếp dừng lại.

Tô Tình đang nghĩ là nhịn một chút thì lộ trình gian khổ này sẽ nhanh chóng kết thúc thôi: “...”

Đúng thật là hành hạ người ta, đây quả đúng là lấy dao cùn cắt thịt mà.

“Vợ à, em ăn thêm quýt đi.” Vệ Thế Quốc cũng chẳng còn cách nào, tăng cường bóc quýt cho cô.

Tô Tình không muốn nói gì cả, quýt cũng không muốn ăn, trên mặt chẳng còn chút hào hứng nào nữa, cảm xúc vô cùng hứng khởi vì được về nhà cũng bị đoạn đường này làm cho tiêu hao đến sắp hết mất rồi, cô nghĩ rằng sợ là cô sẽ có một bóng ma tâm lý mất.

Nếu như lần sau mà có về nhà mẹ nữa, có khi là cô vừa ra khỏi nhà là đầu đã bắt đầu choáng váng mất thôi.

Khi hai người bọn họ đang chờ bác tài sửa xe, nhà họ Tô bên này cũng đang chờ hai người bọn họ.

Bởi vì đã sớm liên lạc qua thư rồi, cho nên biết là hôm nay con gái và con rể sẽ ngồi xe về nhà.

Nhưng bà Tô lại rất bận rộn, bây giờ bà không thể nào rời khỏi tiệm cơm Quốc Doanh bên kia được, gần đến cuối năm vô cùng bận.

Tô Cảnh Văn cũng vậy, cuối năm có nhiều người kết hôn, cũng phải làm nhiều thứ đồ gia dụng trong nhà, cộng thêm năm nay anh ấy cũng kết hôn, vậy đây chẳng phải là thời điểm tranh thủ làm thêm kiếm nhiều đôi chút sao? Cho nên cũng rất bận rộn.

Tô Cảnh Quân cũng vậy, cậu vẫn đang học nghề ở xưởng bên kia, vẫn chưa phải là công nhân chính thức, tất nhiên là không thể xin nghỉ được.

Vẫn là ông Tô xin nghỉ, vào cuối năm thì xưởng làm giấy bên kia cũng bận rộn, nhưng vẫn có thể xin nghỉ, bởi vì trong nhà còn có con dâu cả ở nhà, không sợ là con gái và con rể về nhà mà lại chẳng có ai mở cửa cho.

Con dâu cả Đỗ Hương không có việc làm, cho nên để cho để chị chờ ở nhà là tốt nhất, chẳng qua là ông Tô thật sự muốn gặp con gái, cho nên đã xin nghỉ muốn đợi con gái về.

Bà Tô liếc mắt nhìn ông hai cái rồi cũng chẳng để ý đến ông nữa.

Vậy nên sáng sớm người ta đi làm, còn ông Tô cứ ở trạm xe bên này giương mắt chờ con gái.

Nhưng mà cứ chờ mãi, đến buổi trưa Tô Cảnh Văn cũng đã hết giờ làm về rồi mà ông Tô vẫn còn chưa đón được em gái và em rể của anh ấy về tới nơi.

Tô Cảnh Văn buồn bực nói: “Cục cưng, cha đâu rồi?”

Cục cưng chính là gọi Đỗ Hương, khuôn mặt Đỗ Hương đỏ lên, ở trên giường gọi chị như vậy thì cũng thôi đi, tại sao mà ở nhà còn gọi như vậy chứ.

“Đang là ban ngày đó, anh chú ý cho em chút, nếu mà người khác nghe được thì em làm thế nào?” Dù trong lòng Đỗ Hương ngọt ngào, nhưng trên mặt vẫn trừng anh ấy.

“Bây giờ trong nhà không có ai.” Tô Cảnh Văn cười nói.

Đỗ Hương kiên trì nói: “Vậy cũng không được!”

Tô Cảnh Văn gật đầu một cái: “Được được được, enh đều nghe theo vợ anh hết.”

Lúc này Đỗ Hương mới lo lắng nói: “Sáng sớm cha đã đi ra ngoài, nhưng mà chờ nửa ngày rồi vẫn chưa về.”

Ngược lại Tô Cảnh Văn rất bình tĩnh, dẫu sao anh ấy cũng là một người từng trải, nói: “Nhất định là gặp phải chuyện giống với anh lần trước, nửa đường cái xe kia bị hỏng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận