Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 154. Cha vợ đại nhân, mẹ vợ đại nhân 2

Chương 154. Cha vợ đại nhân, mẹ vợ đại nhân 2

Đỗ Hương nghe vậy thì không nói thêm gì nữa, dùng giấy dầu gói mấy cái bánh bao lại, nói: “Đây là bánh bao em hấp được, anh cầm qua cho cha lót dạ trước, cũng chờ cả một buổi sáng rồi.”

“Vẫn là vợ anh hiền huệ.” Tô Cảnh Văn cười nói.

Đỗ Hương cười liếc anh ấy một cái, bảo anh đưa qua cho cha chồng trước.

Lát sau Tô Cảnh Quân cũng đã về, Tô Cảnh Quân còn tưởng rằng vừa về đến là có thể nhìn thấy chị cậu và anh rể của cậu nữa chứ, nhưng ai ngờ là còn chưa tới.

“Anh cả em nói nhất định là nửa đường bị hỏng xe nên mới trễ như vậy.” Đỗ Hương nói.

Tô Cảnh Quân nói: “Vậy không biết là chị em chịu được không nữa? Chị ấy còn đang mang thai mà.”

“Vậy cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể để cô ba chịu đựng một chút thôi.” Đỗ Hương nói, sau đó hỏi cậu em chồng nói: “Cảnh Quân, em muốn ăn bánh bao hay là mì sợi?”

“Chờ chị và anh rể của em về rồi thì ăn.” Tô Cảnh Quân nói.

“Nếu như giống với anh cả em lần trước, vậy thì phải mất khoảng hai tiếng nữa, chờ bọn họ tới chị lại làm thêm cho bọn họ một phần.” Đỗ Hương nói.

“Cũng được, vậy chị dâu cho em một bát mì đi, chị cho em thêm một ít dưa chua thái hạt lựu nữa đi, lần trước ăn như vậy rất ngon.” Tô Cảnh Quân cười nói.

“Được.” Đỗ Hương cười đáp lại.

Bởi vì hôm nay cô em chồng muốn về nhà, cho nên ngày hôm qua đã chuẩn bị không ít thức ăn, mì sợ cũng đều có, trực tiếp nấu lên là được.

Sức ăn của Tô Cảnh Quân nhiều, ăn một bát mì lại thêm ba cái bánh bao, vậy mới coi như là đã ăn no.

“Chị dâu, em đến trạm xe xem một chút.” Tô Cảnh Quân ăn xong liền nói.

“Anh cả em cũng vừa đi qua đó rồi, em đi thì bảo anh ấy về nhà ăn cơm trước.” Đỗ Hương nói.

Tô Cảnh Quân đáp lại.

Tới trạm xe là đã thấy cha và anh cả cậu ngồi chờ.

“Cha, anh cả, chị và anh rể của con còn chưa tới nữa hả?” Tô Cảnh Quân nói.

“Vẫn chưa tới.” Tô Cảnh Văn gật đầu.

Ông Tô có chút lo lắng, nói: “Mùi xăng nồng như vậy, Tình Tình đâu thể chịu được chứ, lần trước đưa con bé ngồi xe xuống quê mà con bé có chịu nổi đâu, bây giờ lại còn mang thai nữa.”

“Cha, cha yên tâm đi, có anh rể con chăm sóc chị, chẳng phải anh cả đã nói rồi sao, người anh rể mà chị con tìm được này cũng là người cao lớn thô kệch, sẽ chăm sóc được chị con mà.” Tô Cảnh Quân an ủi.

Tô Cảnh Văn cười nói: “Anh nói chồng chị em cao lớn thô kệch bao giờ, mặc dù là có cao lớn, nhưng lại không thô kệch.”

“Anh cả, anh về ăn cơm trước đi, em và cha ở đây chờ là được rồi.” Tô Cảnh Quân nói.

Tô Cảnh Văn gật đầu một cái, cũng chỉ có thể về trước.

Đỗ Hương còn đang chờ, thấy anh ấy trở lại là lập tức đi vào chuẩn bị đồ ăn cho anh ấy, nấu mì sợi, rồi lấy mấy cái bánh bao đã hấp xong ra.

“Ăn xong rồi đi vào nghỉ một lát đi, cũng đã làm việc cả một buổi sáng rồi.” Đỗ Hương đau lòng cho chồng mình, nói.

Tô Cảnh Văn văn ăn vừa hỏi: “Vợ à, em đã ăn chưa?”

“Em ăn rồi, em ở nhà suốt ngày anh còn lo em bị đói hả.” Đỗ Hương cười nói.

Tô Cảnh Văn cười cười, nhớ ra rồi dừng lại động tác ăn cơm, móc ra cho chị năm đồng, nói: “Đây là lần trước kết toán, em giữ lấy đi.”

Đây không phải là tiền lương, tiền lương đều được phát vào đầu tháng, đây là tiền anh kiếm được từ công việc riêng.

Trước kia mỗi tháng có tiền lương đều nộp cho nhà một nửa, còn dư lại thì anh ấy tự giữ, bây giờ vì có thêm Đỗ Hương không có việc làm trong nhà, cho nên tiền lương của anh ấy phải nộp lên ba phần hai, còn lại một phần ba thì có thể giữ lấy cho mình.

Thật ra thì quy tắc như vậy là vô cùng tiến bộ, ít nhất Đỗ Hương cũng không có một chút ý kiến nào cả.

Chị có một người bạn thân, mặc dù gả vào nhà không tệ, nhưng sau khi gả vào nhà chồng lại còn phải nộp tiền lương lên, không chỉ có cô ấy mà còn chồng của cô ấy nữa, tích cóp được một ít vốn riêng cũng là phần còn dư lại từ trong kẽ răng.

Nếu như so ra, mẹ chồng của chị chỉ lấy có một chút tiền sinh hoạt phí, còn có thể để lại cho hai người bọn họ một chút vốn liếng riêng để bản thân dùng, chuyện này làm Đỗ Hương rất hài lòng.

Hơn nữa chồng mình cũng tiến tới, làm xong công việc trong xưởng còn có thể tranh thủ thời gian lúc nhàn rỗi làm thêm công việc khác, mỗi tháng cũng có thể kiếm thêm được một ít, đều đưa cho chị.

Cho nên hết sức thỏa mãn với cuộc sống sau khi kết hôn của mình.

Cha mẹ chồng không nhiều chuyện, không gây sự, chồng có dáng người cao ráo, đẹp trai lại biết quan tâm, chú hai ở trong quân đội căn bản là không về nhà, sống chung với cậu em chồng cũng giống như với em trai vậy, còn có bây giờ bụng chị cũng đã được một tháng, nếu thật sự phải nói, thì chỉ còn lại cô em chồng sắp về nhà mẹ đẻ, có chút khó khăn thôi.

Nhưng chị cũng chẳng sợ, bây giờ cũng đã gả xuống nông thôn, một năm rốt cuộc cũng chỉ có trở về được lần này, cho dù có phải nhịn thì cứ nhịn thôi, có thể yên tĩnh là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận