Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 155. Cha vợ đại nhân, mẹ vợ đại nhân 3

Chương 155. Cha vợ đại nhân, mẹ vợ đại nhân 3

Lại nói đến Tô Tình, cô đi xe vào nội thành với những sự cố bất ngờ suốt dọc đường.

So với những gì Tô Cảnh Văn gặp lần trước, lần này cô và Vệ Thế Quốc còn xui xẻo hơn, bởi vì xe hỏng không chỉ một lần, khi còn cách thành phố chặng đường một tiếng đi xe, lại hỏng một lần nữa.

Tô Tình ngửa đầu nhìn trời, an ủi mình là người tốt thường hay gặp trắc trở, mỉm cười với nhân sinh.

Vệ Thế Quốc lo lắng, nhìn vẻ mặt bất cần của vợ mình rất là đau lòng, nhưng lại chẳng thể làm gì được cả.

Có lẽ cũng là vì lần gặp phải cảnh ngộ này, đã làm anh cắn răng, nghĩ trong đầu là sau này có cơ hội nhất định phải học sửa xe!

Nếu như Tô Tình mà biết suy nghĩ của người đàn ông thô thiển này, nhất định sẽ cốc đầu anh một cái.

Thấy cô thành ra như vậy lại muốn học sửa xe, chứ không phải là mua cho cô một chiếc xe tốt nhất!

Nhưng mà cũng được, việc này đều tốt cho mọi người, thế nhưng muốn sửa xe thì lại không dễ dàng, biết thỏa mãn vui vẻ mới có thể tận hưởng cuộc sống.

Ví dụ như trước mắt Tô Tình.

Bất kể là có bao nhiêu khó khăn thì cô vẫn sẽ cười mà đối mặt.

Chẳng qua là sau khi xe được sửa xong lần nữa lại ì à ì ạch đến trạm xe, nhìn thấy ông Tô đang đứng trong gió rét, ý cười kia lại biến thành những giọt nước mắt không kìm được mà rơi xuống ào ào.

Vừa xuống xe cô đã nhìn thấy cha ngay, có lẽ cũng là vì nguyên chủ, cũng có lẽ là cô đã thành thật coi mình là Tô Tình, cho nên khi nhìn thấy ông Tô, nước mắt lại không khống chế nổi nữa.

“Vợ à.” Vệ Thế Quốc rất lo lắng.

“Em không sao, chỉ là em nhìn thấy cha thôi, anh đi lấy đồ đi, em đi qua đó trước.” Tô Tình lau nước mắt, nói.

Vệ Thế Quốc thấy cô không sao thì đi lấy đồ trước.

Tô Tình đi qua đó một mình trước, đi tới bên cạnh cha cô, giọng nói mang theo âm mũi: “Cha.”

Ông Tô đã nhìn thấy con gái từ lâu, trong lòng nghẹn ngào, lỗ mũi cũng rất ê ẩm, mới vừa nãy khi con gái đi tới ông còn quay qua chỗ khác để lau nước mắt.

Bây giờ hốc mắt cũng hồng hồng, hai cha con nhìn nhau mà mắt ai cũng ngân ngấn lệ.

“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.” Giọng nói của ông Tô cũng mang theo giọng mũi, nói.

Nước mắt của Tô Tình cũng không chịu thua kém mà rơi xuống, cô cũng biết như vậy là không tốt, nhưng lại chẳng thể nhịn được, cô cảm thấy từ khi mình mang thai cho tới nay đúng là kiểu cách muốn chết, tất cả đều là do Vệ Thế Quốc nuông chiều ra!

Vừa nghĩ vậy “đầu sỏ” Vệ Thế Quốc đã tới rồi.

Tô Tình vừa lau nước mắt, nói: “Cha, đây là chồng con, con rể của cha, tên là Vệ Thế Quốc, Vệ trong bảo vệ quốc gia, Thế trong thời thế, Quốc trong yêu quốc gia!”

Vệ Thế Quốc trịnh trọng nhìn về phía cha vợ mình: “Cha!”

Giọng nói này vang vọng, làm cho không ít người bên cạnh đều nhìn qua.

Tô Tình có chút thở dài, nhưng ông Tô lại rất vui mừng, thằng nhóc này mặc dù có chút ngốc ngốc, nhưng có thể nhìn ra là một người hiền lành, sẽ không bắt nạt con gái mình, cho nên vui vẻ nói: “Rất tốt, tất cả về nhà, về nhà!”

Từ trạm xe về đến nhà, cũng đã là ba giờ chiều.

Đỗ Hương mới vừa ngủ trưa dậy, vừa nghe được âm thanh đã đi ra mở cửa.

Lập tức nhìn thấy ông Tô dẫn về một cô gái xinh đẹp và một thanh niên cao lớn, không cần phải nhiều lời đã hiểu, đây là cô em chồng và cậu em rể nông thôn kia.

“Cha, đây chính là em ba và em rể của con hả?” Đỗ Hương nhìn Tô Tình và Vệ Thế Quốc cười nói.

Chị biết Tô Tình, trong nhà còn có không ít hình của cô mà, trong thời đại này mà trong nhà đã có không ít hình của cô, có thể thấy cô được chiều chuộng như thế nào.

Cho nên cũng đã sớm biết là cô em chồng này có dáng người vô cùng lóa mắt, gen của nhà họ Tô hết sức thượng thừa, cũng chẳng có ai xấu cả.

Nhưng Đỗ Hương lại vô cùng khó hiểu, không hiểu là tại sao cô em chồng rõ ràng là bị nuông chiều đến hư này lại có thể hạ mình chọn một người ở nông thôn như vậy? Nhưng khi nhìn thấy Vệ Thế Quốc trước mắt này trong lòng ngược lại cũng đã hiểu ra đôi phần.

Mặc dù là người nông thôn không sai, nhưng mới nhìn thì thấy tướng mạo người này lại chẳng có một chút thua kém nào cả, hình như còn cao hơn Cảnh Văn nhà chị một chút thì phải.

“Phải phải.” Ông Tô nói với vẻ rất vui mừng, cũng giới thiệu cho Tô Tình và Vệ Thế Quốc: “Đây là vợ Cảnh Văn, Đỗ Hương.”

“Chị dâu.” Vệ Thế Quốc gật đầu nói.

Lúc này tâm trạng Tô Tình mới trở lại bình thường, cười nhìn Đỗ Hương nói: “Lần trước anh cả em xuống quên thăm em, nói muốn kết hôn với chị dâu, em nghĩ ánh mắt của anh cả em cao như vậy sẽ chọn cho em một người chị dâu như thế nào đây? Trong lòng rất tò mò, bây giờ vừa nhìn một cái là đã biết quả nhiên là ánh mắt của anh cả em rất tốt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận