Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 156. Cha vợ đại nhân, mẹ vợ đại nhân 4

Chương 156. Cha vợ đại nhân, mẹ vợ đại nhân 4

Nụ cười của Đỗ Hương cũng không kiềm chế được nữa, trong lòng nghĩ cô em chồng này cũng quá là biết nói chuyện rồi đi, cũng có đi có lại nói: “Cô ba, em đừng chê cười chị dâu, chị dâu đây chính là vừa nhìn thấy em mới biết cái gì gọi là không ăn ảnh, máy chụp ảnh chụp ra cũng đã đủ xinh đẹp, nhưng người thật lại còn đẹp hơn trong hình gấp mấy lần, phải giữ hết những tấm hình kia lại, để sau này cho các cháu gái của em nhìn xem, để còn biết cái gì gọi là người thật còn đẹp hơn ảnh, cái gì là mỹ nhân tuyệt đỉnh!”

Tô Tình cũng sắp bị khen đến tung bay, miệng chị dâu của cô cũng quá là ngọt đi, chẳng trách anh cả cũng bị chỉnh đốn đến ngoan ngoãn vâng lời như vậy.

Hai chị em dâu vừa vào cửa là đã tâng bốc lẫn nhau, làm cho ông Tô và Vệ Thế Quốc đều: “...”

“Con dâu à, con và Tình Tình có lời gì thì chờ lát nữa lại nói, đi làm một chút đồ ăn cho Tình Tình và Thế Quốc đi, tới bây giờ hai đứa nó vẫn chưa ăn trưa đâu.” Ông Tô nói.

“Xem đầu óc của chị này! Được được, Tình Tình, em và em rể trò chuyện với cha đi, chị đi làm cho, rất nhanh thôi.” Đỗ Hương vội vàng nói.

“Em đi giúp chị dâu.” Tô Tình cũng không dám để cho chị ấy nấu một mình, bởi vì trên đường về đã nghe cha nói qua, chị dâu có thai một tháng, nên muốn vào giúp đỡ.

“Không cần, không cần, cũng đều đã ở trong nồi rồi, chị đi đun lên một chút là được, em đã ngồi xe mệt mỏi cả một ngày rồi, nghỉ ngơi đi.” Đỗ Hương đẩy cô ra ngoài, vừa nói vừa nhanh nhảu bắt đầu làm việc.

Khi Tô Tình ngồi xe rất khó chịu, nhưng bây giờ cũng đã ổn hơn. Mì thì để chị dâu nấu, nhưng bánh bao thì cô vẫn có thể mang nồi ra hấp được.

“Cô ba, em quá khách sáo rồi, chỉ có chút việc này thôi mà, để chị dâu làm cho, em còn đang mang thai mà.” Đỗ Hương nói.

Đúng là, người trong nhà này nói chẳng đáng tin chút nào cả, nhìn cô em chồng này của chị đi, nào có mỏng manh kiêu căng chứ? Rất khiêm tốn mà.

Tô Tình cười nói: “Không sao đâu.” Cũng nói chuyện phiếm với chị dâu của cô.

“Cô ba, em đi ra ngoài tán gẫu với cha đi, sáng sớm cha đã đến trạm xe chờ các em rồi đó.” Đỗ Hương cắt củ cải chua rồi nói chuyện với cô một hồi, mới nói.

Tô Tình thấy cũng không có gì cần mình trợ giúp nữa, cười gật đầu một cái: “Vậy em đi ra ngoài nói chuyện với cha.”

“Đi đi.” Đỗ Hương gật đầu nói.

Tô Tình lập tức đi ra, ông Tô đang nói với Vệ Thế Quốc: “Đâu cần phải mang nhiều đồ như vậy về chứ? Hơn nữa, các con về còn mang theo khẩu phần lương thực của mình về nữa, trong nhà còn có thể không đủ phần cho các con ăn sao?”

Dọc đường về ban nãy không chú ý đến, chỉ chăm chăm nói chuyện với con gái, bây giờ về đến nhà mới nhìn thấy xách nhiều đồ như vậy, có thuốc lá, có rượu, còn có ba con gà nữa chứ, lại còn cả đùi dê ủ muối, thịt gà ủ muối, thịt vịt ủ muối.

Ông Tô nghĩ, chẳng lẽ là ở quê tiếc không dám ăn, đều để mang về nhà đấy chứ?

“Cha, đây là quà Vệ Thế Quốc biếu cha mà, cha cũng biết là thuốc lá và rượu này rất khó kiếm, nhưng anh ấy vẫn tìm được, còn những thứ thịt ủ muối và gà này, đó là con biếu mẹ, để mẹ con giữ lại ăn.” Tô Tình cười nói.

Vệ Thế Quốc cười nói: “Chúng con ở quê cũng đủ ăn, những thứ này là để dành riêng ra được.”

“Tình hình ở quê như thế nào chẳng lẽ cha còn không biết sao? Lấy đâu ra nhiều đồ cho các con để dành như vậy được.” Ông Tô không đồng ý nói.

Cũng đừng vì thể diện mà để cho con gái của ông trở về nhà phải ăn trấu nuốt rau được.

“Cha, cha nhìn sắc mặt này của con có kém không? Vừa nhìn một cái là đã biết không bị đối xử tệ rồi, những thứ này đều là con rể của cha đặc biệt mang lên đây để biếu hai người, vậy mà cha còn không vui sao?” Tô Tình cười nói.

Lúc này vẻ mặt ông Tô mới hòa hoãn nói: “Các con chăm sóc bản thân cho tốt là được rồi, nhà bên này đủ ăn, chỉ cần đi sớm là có thể mua được đồ ở thị trường tự do bên kia.

“Cha à, cha lừa ai vậy, bây giờ đang là cuối năm, ngày thường thì không khó mua, nhưng bây giờ tất cả đều phải tranh cướp mới mua được.” Tô Tình nói.

“Vậy thì trong nhà cũng không thiếu phần ăn của các con, năm nay thì thôi đi, sang năm nếu như các con lại về nhà, không được mang theo gì cả, chỉ cần mang theo quần áo để thay là được rồi, túi lớn túi nhỏ như vậy không thấy mệt hả?” Ông Tô nói.

Vệ Thế Quốc cười.

Tô Tình cũng cười nói: “Vậy được rồi, lần sau chúng con về sẽ không mang theo cái gì cả, chỉ mang theo mấy cái miệng tới để ăn thôi.”

Lúc này Đỗ Hương đã nấu xong mì, không chỉ có mì không, mà trong mì còn có trứng gà, một người được hai quả trứng gà, còn có bảy tám cái bánh bao đã được hấp xong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận