Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 157. Cha vợ đại nhân, mẹ vợ đại nhân 5

Chương 157. Cha vợ đại nhân, mẹ vợ đại nhân 5

“Cô ba, em rể, các em nhân lúc còn nóng ăn đi, ngồi xe đến tận bây giờ cũng mệt mỏi, trong phòng cũng đã dọn dẹp xong rồi, chờ ăn xong rồi các em vào phòng nghỉ một lát đi.” Đỗ Hương cười nói.

“Cảm ơn chị dâu.” Vệ Thế Quốc nói.

“Tay nghề này của chị dâu, đúng là cha mẹ, anh cả của em và Cảnh Quân có phúc mà.” Tô Tình cười nói.

“Cô ba đừng quá khen, ăn nhanh đi, ăn xong về phòng rồi cảm ơn.” Đỗ Hương cười.

Tô Tình và Vệ Thế Quốc cũng không khách sáo, Tô Tình ăn hết một bát mì to đùng thì chẳng ăn được bao nhiêu bánh bao nữa, cô liền gắp cho Vệ Thế Quốc, Vệ Thế Quốc lại ăn hai cái bánh bao rồi cũng không ăn thêm nữa.

“Cảnh Quân cũng đã ăn những món này rồi, ăn hết đi đừng có để lại.” Ông Tô nói.

“Cha, để cho Thế Quốc giữ bụng lại một chút đi, bây giờ cũng đã là giờ này rồi, mẹ con cũng sắp về, chờ buổi tối mẹ con nấu đồ ăn, lại để cho anh ấy ăn nhiều thêm một chút.” Tô Tình nói xong câu này lại cười nói với chị dâu của cô: “Cũng không phải là chê tay nghề của chị dâu không tốt, mà đứa con rể này lần đầu đến nhà, dù sao cũng phải để cho anh ấy nếm thử một chút tay nghề của mẹ vợ chứ.”

Đỗ Hương có chút cảm khái với cô em chồng này đúng là chu toàn mọi mặt, vô cùng biết để ý đến cảm xúc của người khác, cười nói: “Tay nghề của mẹ làm chị ăn một lần cũng phải nhớ tới nửa tháng!”

Nói đùa một hồi, lúc này Tô Tình mới làm theo đề nghị của chị dâu Đỗ Hương, về phòng nghỉ ngơi trước.

Còn Vệ Thế Quốc thì muốn ra ngoài với cha cô, hôm nay là hai mươi chín tết, đi ra bên ngoài dạo một chút, xem xem là có thứ gì tốt để mua về hay không.

Dĩ nhiên, mới vừa rồi khi đi về hàng xóm láng giềng cũng đều đã nhìn thấy, bây giờ ông Tô cũng phải dẫn con rể đi ra ngoài để cho người ta biết mặt.

Mặc dù đứa con rể này có chút ngốc ngốc, nhưng người cao, mặt tiền cũng sáng sủa, vẫn dẫn ra ngoài được.

“Ông Tô à, đây là chồng của Tình Tình hả?” Có người hàng xóm cười hỏi.

“Đúng vậy, đây là con rể của tôi, tên là Vệ Thế Quốc.” Ông Tô cười nói, cũng giới thiệu, để mọi người biết Vệ Thế Quốc.

Vệ Thế Quốc thân là con rể dĩ nhiên ngoan ngoãn nghe lời.

“Đúng là dáng người rất đẹp, chẳng trách Tình Tình lại thích.” Người hàng xóm cười nói.

Một vài người hàng xóm khác cũng đi ra để xem thế nào, nhưng chỉ nhìn thấy Vệ Thế Quốc mà không thấy Tô Tình, lại hỏi: “Tình Tình đâu? Sao lại không thấy người.”

“Tình Tình đang mang thai, dọc đường về cũng mệt, nên để cho con bé đi nghỉ ngơi trước rồi.” Ông Tô nói.

Nói xong cũng cười dẫn Vệ Thế Quốc đi đến thị trường tự do bên kia.

Những người hàng xóm này cũng có chút cảm thấy vui mừng cho Tô Tình, bởi vì thằng bé này nhìn rất thiết thực, rất cao rất vạm vỡ, người cũng đẹp trai.

Chỉ là lại là người nhà quê.

Có một người hàng xóm cười nói: “Con bé Tình Tình kia rất yêu sĩ diện, thích nở mày nở mặt, từ nhỏ mắt cũng đã cao hơn đầu, dễ dàng coi thường người khác, chẳng phải là vẫn luôn theo đuổi thằng bé nhà họ Bùi kia sao? Thế nào mà lại dễ dàng đi gả cho một người nhà quê như vậy chứ?”

Một người khác cũng là xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, tiếp lời: “Còn không phải sao, tôi cũng rất tò mò, Tình Tình cũng không ra ngoài gặp hàng xóm láng giềng, mọi người có ai cười nhạo con bé đâu, đều quan tâm con bé mà, nhưng lần này vừa về là trốn ngay, gả cũng đã gả rồi, nghe nói còn có cả con nữa, còn xấu hổ cái gì nữa chứ? Cũng phải nói một tiếng với mọi người xem rốt cuộc đây là chuyện gì chứ có phải không?”

Tuy lời nói này rất kín đáo, nhưng chẳng cần phải hoài nghi, đây chính là đang chế giễu.

Trong toàn bộ khu này điều kiện nhà ông Tô là tốt nhất, con trai cũng không chịu thua kém, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn chiều cao có chiều cao, muốn trình độ học vấn cũng có luôn, công việc cũng vô cùng tốt.

Lúc trước khi Tô Cảnh Văn chưa kết hôn, được rất nhiều những cô con gái của những nhà trong khu này nhớ thương, không ít lần lời trong lời ngoài dò xét ý của ông Tô và bà Tô.

Nhưng cuối cùng Tô Cảnh Văn lại cưới con gái của thầy mình, làm cho không ít con gái của mấy nhà muốn cưới anh ấy kia bất mãn trong lòng, chỉ có thể trông chờ bọn họ lục đục, cãi nhau ầm ĩ mới tốt.

Nhưng sau khi Đỗ Hương được gả vào lại rất an phận, hơn nữa cũng hay cười hay nói, vô cùng hòa nhã, gả vào nhà chưa tới hai tháng là đã có bầu.

Làm cho mấy cô gái kia đã không dễ chịu trong lòng rồi lại càng thêm khó chịu thêm.

Vậy nên hiếm khi được nhìn thấy con phượng hoàng vàng Tô Tình gả cho người nhà quê về nhà mẹ, thật đúng là không sợ mất mặt mà còn dẫn cả người chồng ở nông thôn kia về, mấy người này còn có thể bỏ qua cơ hội xem kịch vui này được sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận